Bùi Cương sắc mặt như thường, vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm túc đến mức hắn chỉ nói lời thật lòng mới thôi.
Ngọc Kiều đỏ cả tai, mắng: "Đăng đồ tử!"
Bùi Cương bị mắng là đăng đồ tử, lại nghiêm túc nói: "Lần này ta không có khi dễ ngươi."
Sau đó, ánh mắt thâm thúy nhìn đôi môi hồng của Ngọc Kiều.
Ngọc Kiều sửng sốt trong giây lát, sắc mặt càng thêm tái nhợt, vì sợ hắn sẽ làm việc hoang đường như đêm trước, nên nàng vội vàng dùng tay kia che miệng lại.
"Ta đang cùng ngươi nói việc đúng đắn, mà ngươi lại không đúng đắn, ta liền thật sự sẽ giận!"
Ngọc Kiều run rẩy yếu ớt nói, nàng ấy dường như thực sự tức giận. Bùi Cương cũng biết chừng mực nên liền buông tay ra.
Ngay khi buông lỏng tay, Ngọc Kiều đột nhiên thu tay lại, sau đó giấu hai tay ra sau lưng, nhưng Ngọc Kiều cảm thấy hành động của mình quá ngu ngốc, liền buông tay ra từ phía sau.
Ngọc Kiều thầm thở dài, xoay người lại lấy thanh đao, nhưng thanh đao nặng đến nỗi nàng phải dùng hai tay dùng sức cầm.
Bùi Cương duỗi tay ra, một tay cầm lấy con dao trong tay nàng, hỏi: "Đưa cho ta?"
Ngọc Kiều bình tĩnh lại, thở dài: "Nếu ngày mai ngươi thật sự muốn bị thương, cứ làm ra dáng là được. Đừng có như trước đem mạng của mình ra cược."
Nghĩ đến những vết thương mà Bùi Cương phải chịu sau khi dùng mạng của mình để cứu nàng ra khỏi bầy sói, Ngọc Kiều vẫn nhớ như in.
Bây giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy Bùi Cương là người không biết tiếc mệnh, không biết đau đớn, nếu nàng không dặn dò hắn, hắn nhất định sẽ không quan tâm đến thân thể của mình.
Bùi Cương nhìn Ngọc Kiều nói "Hảo". Có lẽ trong lòng đặc biệt vui sướng vì được nàng quan tâm, nên ngay cả giọng nói cũng có chút nhẹ nhàng
Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Ngọc Kiều đã rời giường và đi tìm Bùi Cương. Có lẽ do lần trước nên Ngọc Kiều đã rút ra bài học, không còn liều lĩnh xông vào như vậy, chỉ dám vào khi cho Phúc Toàn đi thông báo.
Hôm nay sẽ đến quân doanh, Bùi Cương mặc y phục khi hắn còn làm hộ vệ, nhưng lại không mặc đồ bảo hộ mà hắn đưa.
Ngọc Kiều cau mày nhìn cổ tay hắn, hỏi: "Vì sao ngươi không mang đồ bảo hộ mà hôm qua ta đưa cho ngươi?"
Bùi Cương kiên nhẫn giải thích "Hôm qua ta đã mặc thử rồi, sẽ làm cho tay và chân không linh hoạt nên khó nắm bắt mức độ thương tích." Sau khi
Nghe hắn nói vậy, vẻ mặt Ngọc Kiều hơi thay đổi, nàng hơi lo lắng nói: "Nếu đã vậy thì tốt nhất không nên mặc."
Bùi Cương liếc nhìn bầu trời bên ngoài và nói, "Cũng tới canh giờ rồi, ta đi trước." Vẻ mặt Ngọc Kiều đầy lo lắng, lại nói với hắn: "Nhớ những gì ta đã nói với ngươi ngày hôm qua."
Bùi Cương gật đầu.
Ngọc Thịnh không tiện đến gặp Bùi Cương, hôm qua cũng đã đi tìm Bùi Cương, có nói vài điều, nên sáng nay chỉ có Ngọc Kiều đến tiễn.
Đưa Bùi Cương đến cổng, thấy Bùi Cương chuẩn bị đi, nàng kéo tay áo hắn lại, nàng cắn môi, như thể nàng muốn nói điều gì đó.
Ngọc Kiều do dự một lúc rồi nàng nói: "Nếu hôm nay cần trở về sớm, cũng không cần chậm." Một
Nụ cười nhẹ nở trên môi Bùi Cương, thanh âm trầm thấp nói, "Ta sẽ quay lại
Sớm." Ngọc Kiều gật đầu. Buông tay áo ra.
Vừa bước ra khỏi cổng, nhìn hắn xoay người lên ngựa biến mất trên đường cùng đám người do Ngô Duy phái tới, nàng cảm thấy rất bất an.
Tang Tang ở bên thở dài: "Nô tỳ chưa từng thấy tiểu thư lo lắng vì người khác như vậy, đây là lần đầu tiên."
Vừa vặn Phúc Toàn cũng ở một bên, nghe thấy Tang Tang nói thì phản bác: "Bùi cô gia là phu quân tương lai của tiểu thư, đương nhiên tiểu thư sẽ lo lắng rồi."
Ngọc Kiều trong lòng lo lắng, cũng không để ý đến lời bọn họ nói. Nhưng khi nàng quay người bước vào nhà, câu nói tiếp theo của Tang Tang khiến Ngọc Kiều không thể làm ngơ.
"Đúng vậy, trong lòng tiểu thư rất thích Bùi cô gia, vì vậy tiểu thư đương nhiên sẽ lo lắng cho Bùi cô gia." Chân nàng hơi dừng một chút, nhìn Tang Tang, "Sao ngươi lại cho rằng ta thích Bùi cô gia?"
Tang Tang mỉm cười, "Nô tỳ đã hầu hạ tiểu thư bảy tám tuổi. Đương nhiên sẽ biết tiểu thư thích gì và không thích gì. Nếu tiểu thư không thích Bùi cô gia, liền sẽ không lo nghĩ mọi chuyện cho Bùi cô gia."
Ngọc Kiều khẽ cau mày, nàng thầm hỏi khi nào mọi chuyện đều nghĩ cho Bùi Cương?
Mặc dù không biết tại sao, nàng vẫn hỏi: "Tỷ dụ là chuyện gì?"
Tang Tang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó duỗi năm ngón tay ra, giống như bắt đầu đếm: "Không nói đâu xa, cứ nói mười ngày này, lúc ở Quế Hoa Viên ném tên vào bình rượu người lại lấy đôi găng tay, còn có trước giờ đính hôn người đã tận tay đưa đồ cho Bùi cô gia, người còn cãi nhau với Mạc tiểu thư, tranh cãi xem Bùi cô gia và Mạc thiếu gia ai hơn ai. Còn có, lúc này, người biết Bùi cô gia đi quân doanh, là nơi nguy hiểm, còn lo lắng lựa chọn nửa ngày đồ dùng bảo hộ và đao, nếu tiểu thư không thích sao lại dụng tâm như vậy, huống hồ nếu không thích sao lại cùng Bùi cô gia đính hôn?" Nàng lắng nghe Tang Tang đếm từng thứ một, Ngọc Kiều sững sờ trong giây lát, nàng không nhận ra rằng mình đối với Bùi Cương lại để bụng như vậy.
Nhưng đôi bông tay nàng chỉ vừa vặn có được, nó còn ở trong tủ, cái này liền không tính.
Tranh luận với Thanh Đình, nàng thực sự cảm thấy Bùi Cương không kém hơn ca ca của nàng ấy.
Còn chuyện đưa đồ, nàng chỉ cảm kích Bùi Cương, chứ thực ra cũng không phải là quan tâm.
Cuối cùng, đưa đồ bảo hộ và thanh đao chỉ là lo lắng cho hắn sẽ bị thương nghiêm trọng.
Sau khi đem những việc này suy nghĩ thông suốt, Ngọc Kiều cảm thấy rằng Tang Tang đã suy nghĩ quá nhiều.
Nào ngờ Phúc Toàn lại xen vào "Còn nói lâu hơn nữa, tiểu thư cũng quan tâm về vết sẹo trên người của Bùi cô gia, hàng ngày vẫn nhờ nô tài thoa thuốc dùm cho Bùi cô gia, thỉnh thoảng cho nô tài thông báo tình hình của Bùi cô gia. Điểm quan trọng nhất, Tang Tang, ngươi còn chưa nói, tiểu thư dạy Bùi cô gia viết chữ."
Phúc Toàn nói, bao gồm Tang Tang, và tất cả các nha hoàn cũng cảm thấy như vậy, liền gật đầu tán đồng.
Ngọc Kiều: .
Lại nói về Bùi Cương, sau khi gặp Ngô Duy, xuống ngựa chắp tay hành lễ với hắn.
Ngồi ở trên lưng ngựa, Ngô Duy híp mắt liếc nhìn Bùi Cương.
Sống ở khu săn bắn nhiều năm qua, bởi vì mỗi lần đều có thể sống sót, cho nên mỗi lần đi săn đều đem hắn thành mục tiêu, sẽ săn đến tám mươi bảy liền tự hào (khúc này mình không hiểu, nên lấy bản gốc). Điều này cũng khiến Bùi Cương hiểu rằng hắn càng lộ ra bản lĩnh thì sẽ càng trở thành bia ngắm, vì vậy Bùi Cương đôi khi cố tình bị thương để thỏa mãn sự hư vinh của họ, để họ thả lỏng cảnh giác với hắn. Để tiếp tục giữ mạng sống.
Sau một lúc, Ngô Duy mới cười nói, "Ta hy vọng cô gia của Ngọc gia đừng khiến
ta thất vọng."
Bùi Cương cúi đầu và trả lời, "Tại hạ đa tạ vì đã được đại nhân để mắt."
Ngô Duy cười nhạt một tiếng, sau đó thít chặt dây cương và hạ lệnh: "Xuất phát."
Cũng không xem Bùi Cương, liền giục ngựa đi.
Lúc này, Bùi Cương mới ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh và lạnh lùng.
Ngô Duy không khác gì những con nhà quyền quý săn bắn với đôi mắt trên đầu, cũng có hư vinh.
Xoay người lên mà đi theo.
Những gì Ngô Duy nói là nhờ Bùi Cương chỉ dạy những tướng sĩ không tinh thông võ nghệ, nhưng những tướng sĩ mà hắn gọi là "học không tốt" đã được lựa chọn cẩn thận, cùng cái từ "học không tốt" không có chút dính dáng.
Ngô Duy ngồi ở trên ghế, nhìn Bùi Cương bị mười tướng sĩ tinh nhuệ vây quanh, nhàn nhạt giơ tay lên.
Bên người thị vệ hiểu ý, bước xuống đài, đi vào trong vòng.
"Đây là Bùi Cương, thân thủ cực kỳ lợi hại, được tổng binh đại nhân đặc biệt mời đến chỉ dẫn các ngươi."
Lúc này, có người bất mãn thốt lên: "Trước khi chỉ dẫn, cho chúng ta một chút kiến thức thân thủ hắn lợi hại như thế nào. Như vậy chúng ta mới tâm phục khẩu phục."
Những người khác cũng la ó "Đúng vậy!"
Bùi Cương sao lại không biết bọn họ chính là hợp tác đối phó hắn? Hắn tiến lên một bước và dửng dưng nói: "Vậy liền xin các vị chỉ giáo." Ngay khi
Lời nói của Bùi Cương rơi xuống, có một người đàn ông rắn chắc cao hơn hắn rất nhiều lần hét lên "Đắc tội", sau đó trực tiếp xông lên hướng Bùi Cương ra quyền.
Lúc đầu hắn tỏ yếu thế, làm cho mọi người mất cảnh giác, vì vậy Bùi Cương đã tránh được gọn gàng, đồng thời nắm lấy cánh tay giống như chân của người đàn ông to lớn, kéo về phía trước, người đàn ông to lớn lảo đảo đi về phía trước, khuôn mặt hằn lên vẻ tức giận. Liền quay lại tiếp tục ra quyền.
Người này trông cao lớn, uy lực, kinh người nhưng tay chân lại không đủ linh hoạt, kỹ năng còn kém hơn, ai mạnh hơn cũng có thể đánh được.
Này trước người đàn ông to lớn, hiển nhiên chỉ là ngụy trang để thử hắn.
Ngô Duy trời sinh tính đa nghi, nếu Bùi Cương bị bại dưới tên đàn ông to lớn, hắn thực sự sẽ rất nghi ngờ.
Ngô Duy nhìn Bùi Cương đè vai người đàn ông to lớn và xoay người về phía sau, sau đó dùng một chân quét ngang eo người đàn ông to lớn. Cơ thể người đàn ông cao lớn đột nhiên bay lên không trung và bay thẳng ra ngoài vài mét trước khi rơi xuống đất "Phanh" một tiếng rất lớn, một đám bụi cũng bay lên.
Ngô Duy thấy vậy liền giơ tay lên.
Lúc này có thêm hai tên lính tấn công, Bùi Cương vẫn chưa bại, thẳng đến hai tên lính lấy đao ra tấn công.
Bốn người cùng nhau bao vây Bùi Cương, Bùi Cương buộc phải chạy đến chỗ một tên lính, lợi dụng tình hình rút thanh đao dài ở bên ngang hông mình.
Thanh đao của Bùi Cương đã bị thu khi hắn vào trại, nói rằng bất cứ ai ở ngoài trại không được mang bất kì vũ khí nào.
Vào lúc thanh đao dài được rút ra và cầm trên tay, Bùi Cương hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn thanh đao dài trên tay. Nhưng không đợi hắn nghĩ ngợi, một lưỡi đao sắc bén lao tới, Bùi Cương lập tức dùng thanh đao ngăn cản.
Lúc này, ba người kia cũng lập tức tấn công, ánh mắt Bùi Cương hơi trầm xuống.
Đến lúc rồi.
Đem những tên lính trước mặt đá ra ngoài và quay sang đánh nhau với những người lính tay không. Và một người lính khác cầm đao chộp lấy khoảng trống, ngay lập tức vung đao về phía cánh tay của Bùi Cương.
Bùi Cương dường như đã tính toán trước, hắn lùi lại một chút. Trong mắt người khác, hắn như đang tránh né, nhưng thật ra, hắn lui một bước để làm giảm nhẹ thương tích.
Thanh đao rơi xuống, hạ xuống cánh tay Bùi Cương kéo tới bàn tay.
Thanh đao chém xuống gần nửa cánh tay của Bùi Cương.
Mặc dù vậy, tấn công của họ vẫn không bị chậm lại Trong khi Bùi Cương bị thương, một người lính khác đã đá vào ngực Bùi Cương rất mạnh.
Chiếc giày của người đàn ông bị một tấm sắt đập vào, hắn liền bị chới với, nếu rớt xuống người Bùi Cương sẽ gây thương tổn cực đại. Bùi Cương liền lùi lại vài bước, che ngực lại phun một búng máu.
Những người đó dường như muốn tiếp tục đánh nhau, Ngô Duy ngồi ở trên nhẹ giọng nói: "Dừng tay."
Tất cả thu tay lại, liền quay lại hàng ngũ.
Mặc dù Bùi Cương bị thương, nhưng một số người trong số họ cũng bị thương, không ai toàn thân rút lui.
Ngô Duy đứng dậy, bước xuống đài, đứng trước mặt binh lính, tức giận mắng: "Takhi nào dạy các ngươi lấy nhiều địch ít?"
Mấy người đấu với Bùi Cương đều cúi đầu xuống. Ôm quyền nhận mình sai: "Thuộc hạ biết lỗi, thỉnh tổng binh đại nhân trách phạt."
Ngô Duy giả bộ hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Bùi Cương đang ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, sau đó liền hét lên với binh lính bên cạnh. "Còn không đỡ cô gia của Ngọc gia xuống, mau kêu đại phu tới xem thương thế!"
Hai người lính trong vội vàng tiến lên đỡ lấy Bùi Cương, Bùi Cương giơ tay: "Không cần đỡ, ta có thể tự đi.
Hắn ho khan vài tiếng, sau đó hướng Ngô Duy chắp tay:" Ta làm cho đại nhân thất vọng rồi. "Ngô Duy vội vàng nói:" Là do binh sĩ của ta hồ nháo. Ngươi trước mau đi xuống xem vết thương đi. "
Sau đó quân lính đưa Bùi Cương đi xuống.
Sau khi nhìn Bùi Cương rời đi, nét mặt Ngô Duy dần chuyển sang vẻ khinh thường.
Thị vệ của Ngô Duy bước tới, ở bên cạnh nói:" Thân thủ của họ Bùi kia quả thực không tệ, nhưng cũng không quá mức gọi là mãnh thú. "
Ngô Duy nghịch nhẫn ngọc trên ngón tay, nheo mắt suy nghĩ. Một lúc sau, hắn nói:" Không cần để ý nhiều tới hắn, sai người nhìn chằm chằm Ngọc Thịnh đi."
Nạp TLT Để Đọc Chất Lượng Hơn