Đến giờ Dậu, Ngô Duy yêu cầu người đưa Bùi Cương về Ngọc phủ bằng xe ngựa.
Ngọc Kiều lo lắng cả ngày, nghe tin Bùi Cương đã trở lại, vội vàng đặt tượng phật nhỏ mà nàng đã ôm cả ngày xuống, vội vàng chạy ra khỏi sân.
Mới ra sân, nàng thấy Bùi Cương đã tới cái ao nhỏ ngoài sân, bước chân Ngọc Kiều chạy về phía hắn nhanh hơn.
Sau khi đến gần, thấy sắc mặt của Bùi Cương đã tái nhợt hơn trước rất nhiều. Không hiểu sao hắn đi không còn bình tĩnh như trước, có chút chậm rãi, quan trọng nhất vẫn là cánh tay trái của hắn một vòng quấn băng gạc, còn là quấn nửa cánh tay!
Hắn vẫn là bị thương!
Nhìn thấy điều này, khuôn mặt Ngọc Kiều tái đi, nàng lo lắng trong lòng chạy đến bên hắn.
Âm thầm bực mình sao không có ai lại đỡ hắn, Ngọc Kiều trực tiếp đến đỡ lấy cánh tay phải của hắn mà không hề nghĩ ngợi gì.
Nhìn bàn tay quấn đầy băng gạc của hắn, nàng run giọng hỏi: "Ngươi, tay ngươi bị sao vậy?"
Bùi Cương cụp mắt xuống nhìn người đang cực kì lo lắng, và hoảng hốt đến mức rũ bỏ tính khí kiêu căng của tiểu cô nương. Mặt mày nhu hòa lại,
Hắn thản nhiên nói: "Không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi." Bùi Cương luôn không quan tâm đến thân thể của mình, Ngọc Kiều không tin lời hắn nói!
Sắc mặt nàng trắng bệch, quay đầu lại nói với Tang Tang: "Mau mời đại phu đi!"
Sau khi phân phó xong, nàng quay lại, hung dữ nói: "Sau khi đại phu tới xem xét vết thương, tốt nhất là đại phu nói giống ngươi chỉ là vết thương nhẹ nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!"
Tuy rằng giọng điệu dữ tợn, nhưng động tác đỡ hắn ngược lại là thận trọng.
Ở chung một thời gian dài, Bùi Cương cũng biết rằng Ngọc Kiều là mạnh miệng mềm lòng, thích nhất là khẩu thị tâm phi.
Bùi Cương chưa yếu đến mức cần phải có người đỡ mới đi được, nhưng cảm giác mềm mại từ cánh tay của nàng mang đến liền làm cho hắn không muốn từ chối.
Khi Bùi Cương còn ở phòng nhỏ ngay chuồng ngựa, Ngọc Kiều đã đến, nhưng sau khi hắn chuyển đến tiểu viện này, nàng chưa bao giờ vào phòng hắn, vì vậy lần này là lần đầu tiên nàng đến phòng ngủ của hắn.
Phòng ngủ của Bùi Cương vẫn đơn sơ giản dị như vậy, ngoại trừ việc quản sự bố trí ở ngoài, căn bản không có gì thay đổi.
Nàng đỡ hắn lên giường, Ngọc Kiều nói: "Ngươi
Mau lên giường nằm đi." Bùi Cương nghe lời cởi giày, sau đó lên giường, ngồi dựa ở đầu giường. Ánh mắt khóa chặt lên trên Ngọc Kiều đang bận rộn, nàng xoay người vội vàng đi rót trà mà không gọi người.
Trong một khoảnh khắc, Bùi Cương cảm thấy mình bị thương là đáng giá.
Sau khi Ngọc Kiều rót trà, nàng thấy trà lạnh, cau mày lại, sau đó nhìn Phúc Toàn và mắng: "Ngươi hầu hạ kiểu gì thế? Sao trà lại lạnh như vậy?"
Phúc Toàn im lặng liếc nhìn người ngồi trên giường. Bùi cô gia chỉ lo nhìn hôn thê của mình, trong lòng cảm thấy oan uổng, rõ ràng là Bùi cô gai không chịu để hắn hầu hạ, sao lại trách hắn!
Nhưng Phúc Toàn không dám phàn nàn, vội vàng đi về phía trước lấy ấm trà, liên tục nói: "Nô tài liền đi châm trà ngay, châm trà ngay!" Sau khi
Phúc Toàn đi ra ngoài, Ngọc Kiều cũng nhìn hai nha hoàn trong phòng, "Các ngươi còn không mau đi chuẩn bị nước rửa mặt và đồ ăn."
Hai nha hoàn vội vàng lui ra phía sau.
Sau khi mọi người đã ra ngoài, Ngọc Kiều quay người bước đến giường Bùi Cương, ngồi xuống mép giường, sau đó lặng lẽ đi đến mở băng gạc trên cánh tay Bùi Cương.
Bùi Cương co tay lại, tránh khỏi tay nàng, trầm giọng nói: "Không có chuyện gì, đợi lúc nữa đại phu đến xem, rồi mấy ngày dưỡng thương sẽ ổn thôi."
Ngọc Kiều không nói gì mà ngước mắt lên. Đôi mắt nàng lặng lẽ nhìn hắn.
Hiện tại Ngọc Kiều bình tĩnh như vậy, không tức giận cũng không mắng, nhưng lại khiến người ta dám chọc tức nàng.
Bùi Cương nghĩ nghĩ, liền di chuyển cánh tay của mình trở lại vị trí ban đầu.
Không nói một lời, Ngọc Kiều mở băng gạc trên cánh tay của hắn hết lớp này đến lớp khác, nhìn thấy ống tay áo bị cắt, ánh mắt của nàng sau đó rơi vào
Vết thương đã ngừng chảy máu nhưng Ngọc vẫn thấy vết thương rất nghiêm trọng đến ghê người. Thấy vết thương dài đến nửa cánh tay. Nàng mím chặt môi, đôi mắt dần dần đỏ lên, nhưng lại cố nén lại để không khóc.
Sau khi nhìn chằm chằm vào vết thương với đôi mắt đỏ hoe hồi lâu, Ngọc Kiều kìm nén cảm xúc vô cùng khó chịu, ngẩn người hỏi: "Còn bị thương ở đâu nữa không?"
Bùi Cương nhìn khuôn mặt kìm nén cảm xúc của Ngọc Kiều làm cho mặt và cổ đỏ bừng, không đành lòng để nàng lo lắng, cho nên định che giấu một nửa.
"Còn bị thương ở.." Thấy Ngọc Kiều đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm, Bùi Cương nhất thời không nói được gì.
"Ngươi tốt nhất nghĩ kĩ rồi nói" Thanh âm Ngọc Kiều tuy nghẹn ngào, nhưng khí thế một chút cũng không yếu.
Một câu ngắn gọn nhưng lại tràn đấy vẻ uy hiếp.
Bùi Cương im lặng nói, "Ngực."
Nghe xong lời này, Ngọc Kiều không chút nào ngại ngùng,
Cúi người xuống, vương tay về thắt lưng của Bùi Cương, Bùi Cương vội vàng nắm lấy tay nàng, giọng khàn khàn nói: "Ngươi sẽ sợ."
Bùi Cương nhớ rõ rằng nàng đã sợ hãi và chạy trốn khi nhìn thấy hắn cởi trần cách đây vài ngày. Hắn không muốn tiếp tục làm nàng sợ hãi.
Ngọc
Kiều ngước mắt lên nhìn hắn, sụt sịt và nghẹn ngào nói: "Bây giờ trời có sập ta cũng không sợ!" Trong lúc
Nói, nàng dùng tay kia hạ xuống đánh vào hai mu bàn tay hắn, "Buông ra."
Bùi Cương hết lần này đến lần khác phải thỏa hiệp với nàng.
Tay Ngọc Kiều run lên, nhưng không phải vì cởi y phục Bùi Cương mà sợ hãi. Mà sợ sau lớp y phục vết thương càng nghiêm trọng hơn.
Cởi thắt lưng, y phục của hắn bị nới lỏng. Ngọc Kiều nắm lấy vạt áo của hắn bằng cả hai tay, sau đó đem xiêm y hai bên vạt ra.
Bùi Cương có rất nhiều vết thương trên cơ thể, Ngọc Kiều đều biết và cũng nhìn thấy. Nhưng lần đầu tiên ở trong phòng nhỏ gần chuồng ngựa, ánh nến mờ ảo không nhìn rõ, lần thứ hai, là ở giếng, nàng ngại ngùng nên không dám nhìn.
Hiện giờ bên ngoài trời còn sáng, trong phòng đủ ánh sáng, nên bây giờ nàng nhìn thấy rất rõ ràng
Trước kia Ngọc Kiều dùng roi đánh hắn, cũng coi là nghiêm trọng nhưng dưỡng một chút thời gian cũng không có gì đáng ngại. Tuy nhiên, những vết roi đó đã biến mất và những vết thương cũ trên cơ thể vẫn còn tuy đã mờ.
Đao, mũi tên, lưỡi câu..
Đều là những vũ khí gây ra vết thương cũ, vết thương đa số là chỗ trí mạng, trong khi vết thương mới là màu tím đen ở trên ngực.
Ngọc Kiều cảm thấy hơi thở của mình như nghẹn lại. Nàng không chịu được một, đột nhiên nàng lấy tay bịt chặt miệng mình lại, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống y phục của Bùi Cương.
Ngọc Kiều đột nhiên khóc, Bùi Cương có chút khẩn trương, vội vàng nói: "Không đau."
Tay Ngọc Kiều buông lỏng ra, khóc nghẹn: "Vết thương như vậy? Sao có thể không đau!"
"Hổn đản! Vương bát đản! Súc sinh!"
Ngọc Kiều khóc lóc đột nhiên mở miệng mắng. Bùi Cương sắc mặt trở nên cứng ngắc, nghĩ đang mắng mình, lại nghe nàng vừa khóc vừa mắng: "Kia cái gì mà là tổng binh, hắn chính là tiểu nhân đê tiện!" Trong lòng
Tràn đầy oán hận, bây giờ nàng nguyện ý vác đao đi tìm hắn.
Nghe được nàng đang mắng Ngô Duy, Bùi Cương thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nước mắt, khụt khịt nói: "Vết thương cũ mới lành, lại có thêm vết thương mới, ngươi cho rằng cơ thể ngươi làm bằng sắt hả, ta đã không cho phép ngươi tới đó rồi, thế mà ngươi cứ đi!"
Trước kia mỗi lần bị thương đều tự mình chịu đựng, Bùi Cương nghĩ hắn đã quen rồi, nhưng bây giờ có người lo lắng cho hắn, giống như một dòng nước ấm áp từ từ chảy vào tim hắn.
Ấm áp, rất thoải mái mà cũng rất là vui.
Khóe môi Bùi Cương hơi nhếch lên, ngay cả ánh mắt cũng ẩn chứa ý cười nhàn nhạt. Đưa đầu ngón tay ra lau nước mắt trên má Ngọc Kiều.
Ngọc Kiều nức nở, thấy hắn lau nước mắt cho nàng, nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn. Nhìn thấy đường vòng cung hiện rõ trên khóe miệng và đôi mắt có ý cười của hắn, nàng quên mất chính mình đang khóc, nàng ngây ngốc nhìn hắn.
Đầu ngón tay của Bùi Cương từ từ di chuyển đến môi Ngọc Kiều, từ từ xoa chúng.
Ngọc Kiều sững sờ, hai mắt Bùi Cương dần dần tối sầm lại, bàn tay xoa xoa đôi môi hồng của Ngọc Kiều nhẹ nhàng véo cằm nàng, sau đó cúi đầu xuống.
Hơi thở của Ngọc Kiều đột nhiên ngưng trệ, vừa định đẩy hắn ra, nhưng đôi môi mềm mại vừa mát lạnh của Bùi Cương đã rơi xuống.
Đồng tử Ngọc Kiều hơi co lại. Cho dù là lần thứ hai, nhưng lúc này trong đầu nàng trở nên trống rỗng.
Nhưng Bùi Cương so với lần đầu tiên đã có một chút kinh nghiệm. Cắn nhẹ môi dưới của Ngọc Kiều, theo bản năng, Ngọc Kiều khẽ mở miệng, môi và lưỡi của Bùi Cương cũng nhân cơ hội cạy môi và răng nàng ra, sau đó trượt vào, quấn lấy môi và lưỡi của nàng.
Cơ thể Ngọc Kiều khẽ run lên, hít một hơi.
Mạnh mẽ nhưng dịu dàng, Ngọc Kiều cảm nhận được luồng khí nam tính thuộc về một người nam nhân, và thứ đó thuộc về Bùi Cương. Những luồng khí này quấn chặt lấy môi và lưỡi nàng, không cho nàng một tia rút lui.
Ngọc Kiều trong nháy mắt rối loạn tình mê, phân không rõ là đêm hay là ngày.