Mỹ Nhân Và Mã Nô

Chương 68


trước sau

Bùi Cương ở trong phòng Ngọc Kiều một hồi lâu.

Ngọc Kiều liền đuổi cũng không đi, tức giận đá hắn một cái, nói: "Ta, ta đã giúp huynh rồi. Huynh còn mặt dày mày dạn đến mức nào?"

Lần đầu tiên nàng cảm nhận được cái chuyện không thể nói ra đó. Toàn thân ngữ khí thoải mái, nằm trên chiếc giường mềm mại hoàn toàn khác với sự lạnh lẽo của giường chính mình, đồng thời có mùi thơm ấm áp nhàn nhạt quanh quẩn bao quanh hắn, Bùi Cương thật không muốn rời đi chút nào.

Thấp giọng nói: "Ở lại một chút."

Trên mặt Ngọc Kiều vẫn còn dấu vết ửng hồng mới vừa rồi, khó chịu phồng má, "Nhưng là ta không muốn huynh ở lại đây."

Nói xong, vừa rồi nàng nhớ tới, lúc nãy hắn ở bên tai nàng thở dốc cùng phát ra âm thanh khàn khàn, vừa nghĩ đến vẻ mặt u mê vì dục vọng của hắn, nàng liền cảm thấy mặt mình nóng rức đến bốc khói, ngay cả lòng bàn tay cũng nóng bừng lên.

Mới vừa rồi cách y phục vuốt ve, giống như đang chạm vào bếp lò, chỉ kém không làm bỏng tay nàng.

"Cho ta ở lại một chút đi." Bùi Cương ôm eo Ngọc Kiều chặt hơn, và giọng lẩm bẩm của hắn trở nên trầm hơn.

Ngọc Kiều đẩy bàn tay đang ôm chặt eo mình, sau đó quay đầu nhìn hắn chằm chằm, chỉ sau khi quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của hắn sáng lên ánh sáng dịu dàng, dưới ánh nến mờ ảo, nàng không thể nhìn rõ. Nó giống như một lớp sương mù mỏng che đi đôi mắt.

Với đôi mắt này, Ngọc Kiều chợt nhớ đến con chó con có đuôi vẫy và đôi mắt sáng mà nàng đã nuôi khi còn nhỏ.

Khi con chó con muốn nằm cạnh nàng, nó có đôi mắt ướt như vậy, và thường vẫy đuôi dưới chân nàng, rất dễ thương.

Trái tim bỗng trở nên mềm mại, rối tung lên: "Vậy thì.. huynh chỉ có thể ở lại một lát, lát nữa phải đi." Bùi Cương gật đầu, thấp giọng "Ừ" rồi lại tiếp thiết chặt vòng eo tinh xảo của nàng.

Cái ôm của Bùi Cương quá ấm và quá thoải mái. Vì có lẽ do sợ lạnh, nên Ngọc Kiều nép vào trong vòng tay của hắn từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khi nàng tỉnh dậy, đã từ canh hai đến canh bốn sáng, Bùi Cương chỉ nói ở lại một lúc, nhưng cũng đã ngủ thiếp đi!

Mặc dù là lần đầu tiên nàng ngủ chung giường với hắn, chắc vì đã làm nhiều những cử chỉ thân mật hơn nên nàng cũng chỉ có chút thẹn thùng mà thôi.

Nhưng trời sắp hừng đông, nàng cũng không quan tâm ngại ngùng gì, sợ tới mức vội vàng vươn tay bắt lấy cánh tay của hắn: "Bùi Cương! Huynh thật sự phải đi, nếu không thì trời sáng không thể rời khỏi!"

Có lẽ do ôm ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực. Và mùi thơm cơ thể của nữ nhi gia quanh quẩn ở giữa mũi hắn. Vì vậy, Bùi Cương, người luôn ngủ không sâu, lần đầu tiên ngủ sâu giấc như vậy, vẫn là bị Ngọc Kiều đánh thức.

Hắn mở hé mắt, giọng nói có chút lười biếng và khàn khàn, "Hả? Trời đã sáng?"

Ngọc Kiều chỉ cảm thấy cơ thể mình cứng đờ khi nghe thấy giọng nói của hắn.

Âm thanh tuyệt vời.

Giọng nói chợt dịu đi, nàng ngượng ngùng nói: "Trời cũng sắp sáng rồi, huynh mau về đi. Nếu bị phát hiện, sau mỗi bữa tối chúng ta sẽ trở thành chuyện cười của mọi người."

Bùi Cương nói, "Ừ", rồi hắn đứng dậy, nhưng không vội vàng bước ra khỏi giường, mà ngồi trên giường và nhìn nàng.

Ngọc Kiều có chút xấu hổ khi bị hắn nhìn: "Không lâu nữa là thành thân, ta sẽ mặc cho huynh nhìn, nhưng giờ đừng có nhìn nữa mà mau về đi."

Không biết Bùi Cương đang nghĩ gì, nhưng nàng thấy đôi mắt đen của hắn bên trong nghiêng ra một ý cười nhạt, nhìn nàng một cái, nói nhỏ: "Sau khi thành thân, liền danh chính ngôn thuận."

Ý của hắn là nào chỉ ngủ cùng giường với nhau..

Ngọc Kiều nghĩ đến đây liền kéo chăn bông. Che một nửa khuôn mặt mình, chỉ để lộ một đôi mắt, và có chút rụt rè thảo luận với hắn: "Huynh có thể hay không trong đêm tân hôn, huynh chỉ làm ta đau một lần được không?"

Ngọc Kiều một lần cũng không muốn bị đau, hiện tại thỏa hiệp chỉ bị đau một lần. Nàng cảm thấy sự nhường nhịn và hy sinh của mình đã là lớn rồi, nếu không phải quan tâm đến hắn, nàng thật sự không muốn bị đau một lần nào.

Nghe vậy, Bùi Cương nhìn nàng đầy ẩn ý hồi lâu. Dường như hắn định giải thích rõ ràng những điều này với nàng nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Một lúc sau, hắn ra khỏi chăn, đem chăn phủ lên nàng, sau khi chắc chắn rằng không có gió nào có thể thổi vào, hắn nói nhỏ: "Nếu trời sáng, ta mà đi, sẽ dễ dàng bị phát hiện. Vậy nên bây giờ ta về trước. Còn sớm nên nàng ngủ một lát đi."

Vừa nói hắn vừa xoay người, cúi người qua màn và bắt đầu mang giày.

Ngọc Kiều vội vàng vươn tay từ trên giường nắm ống tay áo của hắn: "Đừng đi, huynh còn chưa hứa với ta, đừng có tưởng trước đó như vậy mà lấp liếm cho qua!"

Từ sau khi hắn giả vờ ngủ say, Ngọc Kiều đã nếm qua cú lừa, nên cũng đã trở nên thông minh.

Bùi Cương hít một hơi thật sâu, suy nghĩ một lúc mới quay đầu lại, rũ mắt xuống nhìn Ngọc Kiều, nhàn nhạt nói: "Ta hứa với nàng, sẽ chỉ làm tổn thương nàng một lúc."

Ngọc Kiều có chút không tin: "Huynh nói thật sao?"

Bùi Cương gật đầu: "Ta sẽ không nói dối nàng."

Có lời hứa của hắn, Ngọc Kiều do dự buông tay ra, rồi thu người xuống giường.

"Huynh đi mau, đừng để bị phát hiện."

Bùi Cương hít một hơi thật sâu sau khi rời khỏi.

Cuốn sổ mà Ngọc Hằng đưa cho hắn cũng ghi rõ rằng hầu hết phụ nữ chỉ đau một lần.

Vì vậy, hắn cũng không thất tìn.

Hỉ sự ngày càng đến gần, thiệp mời của Ngọc Kiều cũng là dựa vào khoảng cách xa gần mà đưa. Trong số những vị khách được mời, tất cả những người đến từ Hoài Châu đã được đưa đến dinh thự ba ngày trước lễ cưới.

Lúc trước thời điểm Ngô Duy đến Ngọc gia, hắn cùng Ngọc Thịnh đề cập đến việc chuyện uống rượu hỉ, mặc dù Ngọc Thịnh vô cùng không muốn nhưng vẫn đáp lại bằng miệng, cũng chỉ có thể kêu ngươi đưa thiếp mời đến phủ hắn.

Khi Ngô Duy nhận được thiếp mời, khó có thể giấu được sự tức giận của mình.

Hắn luôn bày mưu tính kế, nhưng không hiểu sao sau khi gặp gỡ Ngọc gia và Bùi Cương này, làm cho nhiều lần tính toán của hắn sai hết?

Đầu tiên, hắn tính chuyện của Ngọc gia. Vì đánh giá thấp Bùi Cương và buông tha hắn, để hắn đến Dung Thành thu mua thóc gạo mang đến U Châu và Kinh Châu, làm cho Ngọc gia có sự bảo vệ của triều đình.

Sau đó, đó là người nữ tử hắn thích. Vốn tưởng rằng ở Hoài Châu không ai dám làm trái ý hắn, cho dù cô nương hay một phu nhân đã có phu quân, chỉ cần hắn muốn, người khác đều phải ngoan ngoãn giao cho hắn. Nên hắn cũng không sốt ruột, nhưng ai ngờ nữ tử kia là thiên kim Ngọc gia mà còn muốn gả cho Bùi Cương nữa!

Tiền và sắc đẹp rõ ràng là thuộc về hắn, nhưng lại bị hắn bỏ lỡ! Bây giờ hắn rất là hối hận, không nên tù tiện bỏ qua Bùi Cương, lại không nhanh chóng điều tra nữ tử kia là con nhà ai.

Mỗi khi nghĩ đến, Ngô Duy luôn muốn nôn ra máu!

"Đại nhân, ngài có muốn chuẩn bị lễ vật để đi dự tiệc không?" Quản gia căng thẳng hỏi.

Ngô Duy hít một hơi thật sâu, đem một ngịm máu đè xuống, sau đó nghiến răng nghiến lợi lộ ra một nụ cười thâm tình: "Đưa! Ngọc gia bây giờ là hồng nhân trong triều, ta đều phải kiêng kị hai phần, làm sao có thể không gửi?"

"Tiểu nhân liền đi chuẩn bị ngay." Quản gia cúi đầu, hốt hoảng đi ra khỏi đại sảnh.

Sau đó Ngô Duy tùy tìm một thị vệ canh gác ngoài cửa và ra lệnh, "Ngươi hãy đến bãi săn để điều tra lại, và cẩn thận kiểm tra những người đã từng ở bãi săn trước đó. Ta muốn biết mọi chuyện về Bùi Cương, và báo cáo rõ chi tiết cho ta!"

Ngô Duy xuất thân là võ tướng, nên hiểu rất rõ đạo lý biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nếu Bùi Cương thực sự là một nhân vật có sức mạnh, thì việc hắn cố ý bị thua và bị thương khi ở trong doanh trại, nếu đúng như vậy, người này còn khó chơi hơn Ngọc Thịnh.

Nếu đúng như vậy, càng không thể để hắn lớn mạnh!

Ngô Duy trong mắt đầy hung ác. Lần này nhất định hắn sẽ không hạ thủ lưu tình nữa!

Giờ nói về phía Ngọc gia.

Khoảng cách ngày thành thân chỉ còn ba ngày. Cũng không biết Ngọc phu nhân biết được cái gì, vì vậy bà đã nhìn chằm chằm Ngọc Kiều trong ba ngày qua và ngủ với Ngọc Kiều vào ban đêm.

Vào một ngày trước hôn lễ, Ngọc Kiều và mẫu thân nàng nằm trên giường, nàng không thể ngủ được, và ngập ngừng hỏi mẫu thân nàng đã ngủ chưa.

Thấy mẫu thân cũng chưa ngủ, nàng nằm nghiêng nói với mẫu thân: "Mẫu thân ơi, đây là đêm cuối cùng,
người đừng canh nữa, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời không đi gặp Bùi Cương."

Mẫu thân trông rất kĩ. Nàng không được phép ra khỏi phòng, nên đã ba ngày nay, Bùi Cương không thể lẻn vào chứ đừng nói là gặp mặt.

Ngọc phu nhân liếc nhìn nữ nhi mình, nhẹ giọng nói: "Ta biết chuyện hai đứa đứa lén gặp nhau. Trước đây ta nhịn, nhưng ba ngày nay nhất định không được gặp nhau. Nếu ta đi nói Bùi Cương, thì như gió thoảng bên tai, buổi tối chắc chắn sẽ lẻn đến tìm."

"Mẫu thân.. làm sao mẫu thân biết?" Chuyện ban đêm lén gặp nhau bị vạch trần, mặt Ngọc Kiều cảm thấy hơi nóng.

Đương nhiên, Ngọc phu nhân sẽ không nói cho nữ nhân biết rằng, sau khi cùng phụ thân nàng đính hôn, nhưng trước khi thành thân, phụ thân nàng đã làm điều tương tự. Đây là một, thứ hai là vì vài ngày trước bà nhìn thấy vợ chồng trẻ vô cùng rạng rỡ, không hề bị ảnh hưởng bởi nỗi khổ tương tư, thoạt nhìn, họ lén gặp mặt nhau, thấy còn rất phi thường chịu khó.

"Hai người ngày nào cũng tràn đầy gió xuân, ai cũng có thể thấy rõ ràng, chỉ là ta không nói thôi. Còn ban ngày bị ta theo dõi, chỉ có thể lén gặp nhau vào buổi tối thôi.."

Nói xong, Ngọc phu nhân im lặng, Rồi cố ý hỏi: "Nói thật với ta, con và Bùi Cương đã sớm thông phòng?"

Mặt Ngọc Kiều lập tức đỏ bừng: "Nương.. Con không có làm chuyện đáng sợ như vậy, con mới không làm."

Ngọc phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cau mày, "Chuyện đáng sợ đó.. ai nói cho con biết?"

Ngọc Kiều mím chặt môi, không dám nói ra sự thật.

Mặc dù nữ nhi cùng với tên hỗn đản kia không có làm gì nhưng nữ nhi tựa hồ hiểu lầm thứ gì đó. Định một hồi cùng nữ nhi nói chuyện đó, nhưng bây giờ cũng không có gì khác biệt, bà nói: "Kiều nhi, mẫu thân không ép con là ai đã nói cho con biết, nhưng con phải nói cho nương biết, tại sao com lại cảm thấy chuyện vợ chồng là chuyện đáng sợ?"

Mặc dù đang đối mặt với mẫu thân ruột, Ngọc Kiều vẫn xấu hổ không dám nói lung tung.

Biết nàng xấu hổ, Ngọc phu nhân nắm tay nàng và nói nhỏ: "Kiều nhi, mẫu thân là nương của con. Mẫu thân của con không phải ai khác. Con đừng ngại ngùng nói với mẫu thân về những điều này. Các cô nương xuất gia đều cùng với mẫu thân của mình chuyện này."

Ngọc Kiều cắn môi do dự và nói: "Cái đó.. rất đau, ta sợ đau". "

Nghe đến đây, Ngọc phu nhân nở một nụ cười nhẹ, rồi âu yếm vuốt ve tóc:" Kiều nhi ngốc, nữ tử chỉ có đau một lần thôi, nhưng sau khi đau thì sẽ không đau nữa. "

Ngọc Kiều sửng sốt, nhưng sau đó nghĩ đến trong mơ lại khóc đến thảm thiết. Nàng vẫn không tin lời mẫu thân nói" Nhưng mà người khác nói lần nào cũng đau. "Bà Vũ bóp mũi:" Nếu mẫu thân nói con ngốc thì con đúng là một khuê nữ ngốc. Nếu lần nào cũng đau như thế, mấy tiểu tức phụ mới thành thân chẳng phải khóc nháo đòi về nhà mẹ đẻ sao? "

Ngọc Kiều suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời mẫu thân nói cũng có lý. Nhưng chỉ có lần đầu tiên mới đau, vậy phải giải thích thế nào về những cảnh tượng trong giấc mơ của nàng?

Còn chưa suy nghĩ thấu, mẫu thân lại từ tốn hướng dẫn:" Con cũng có thể thử ba lần, nếu sau ba lần mà tên hỗn tiểu tử đó để con đau, liền không cho hắn vào phòng, chia phòng "

Nghe xong lời mẫu thân, Ngọc Kiều thầm nói Bùi Cương tuyệt đối sẽ không chịu chia phòng, mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng đến ngủ ở đây, dù thế nào cũng không dám đuổi đi, lúc mà tình nồng cháy còn dụ hắn giúp nàng.

Một mặt, Ngọc Kiều đối Bùi Cương phá lệ mềm lòng, mặt khác, nàng không thể kìm lòng trước vẻ đẹp của hắn. Vì vậy, cuối cùng luôn luôn là thỏa hiệp.

Sau khi nghĩ kỹ lời mẫu thân nói, ba lần nàng cảm thấy hơi nhiều, vì vậy nàng duỗi hai ngón tay ra:"

Hai lần có được không?" "Tùy con." Ngọc phu nhân bất đắc dĩ cười.

Trước đó nữ nhi đến Dung Thành cùng với Bùi Cương, tuy là cô nam quả nữ lại không có đụng nữ nhi. Và trong nửa tháng hắn quay lại, Bùi Cương cũng ngày đêm đến thăm nữ nhi, nhưng cũng không đụng nữ nhi, điều đó có nghĩa là hắn rất yêu nữ nhi mình, bằng cách này, sự bất mãn của bà đối với hắn đã vơi đi một chút.

Một lúc sau, Ngọc Kiều nép lòng vào mẫu thân và hỏi: "

Nói đến những điều này, sao người không có xấu hổ?" Ngọc phu nhân vuốt tóc và nói: "Tất nhiên ta sẽ xấu hổ. Nếu ta xấu hổ đến mức chùn bước, con nhất định sẽ càng sợ hãi." Ngừng một

Chút, bà nói: "Mặc dù mẫu thân đối với Bùi Cương có chút không hài lòng, chỉ cần hắn đối xử tốt với con, ta cũng sẽ chấp nhận hắn là con rể, suy cho cùng trong tương lai mẫu thân không phải là người đồng hành với con, mà là pphu quân của con. Điều quan trọng nhất là hắn đối xử tốt với con, và con cũng thích hắn."

Ngọc Kiều khóe môi giương lên, trong mắt hiện lên ý cười: "Bùi Cương thích con, trong lòng con cũng rất thích hắn. Nên trong lòng con không thể chứa nổi ai nữa."

"Vậy thì tốt, mẫu thân hi vọng hai người có thể tiếp tục yêu thương, cùng nhau già đi." Sau một hồi suy nghĩ, bà nói: "Mẫu thân để một vật trên tủ đầu giường trong phòng mới của con. Tối mai hãy lấy ra trước khi đi ngủ."

"Cái gì vậy?" Ngọc Kiều tò mò hỏi.

Ngọc phu nhân giả vờ bí ẩn nói: "Mỗi khi cô nương xuất giá, người mẫu thân đều sẽ chuẩn bị đồ. Tối mai con sẽ biết. Trời khuya rồi, ngày mai còn dậy sớm để trang điểm, đi ngủ sớm đi".

Ngọc Kiều "Vâng" một tiếng. Sau đó nàng nằm trở lại vị trí của mình, nhưng không thể ngủ được.

Rốt cuộc, ngày mai nàng sẽ thành thân, làm sao có thể không lo lắng?

Chỉ hơn năm tháng trước, bất kể Bùi Cương cuối cùng có trở thành Hoài Nam vương hay không, nàng chỉ muốn giải quyết hiềm khích, sau đó sẽ sai Bùi Cương rời khỏi Ngọc gia.

Nhưng người tính không bằng trời tính. Cuối cùng, nàng sẽ yêu người đã bắt nạt nàng trong mơ, và thành thân, nó thực sự khác với kế hoạch ban đầu của nàng, nhưng nàng không hối hận chút nào.

Nghĩ đến đó, Ngọc Kiều cũng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau mới canh năm, Ngọc Kiều bị mẫu thân kéo ra khỏi hơi ấm.

Sau đó, nàng bị vài người ép đi tắm rửa, chải đầu búi tóc, trang điểm rồi mặc hỉ phục, khi chuẩn bị xong thì trời đã hửng sáng.

Hai ngày nay trời vẫn còn mưa nhẹ, đến ngày thành hôn của nàng không những không ngừng mưa, mà ngay cả thời tiết cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều, đây được cho là một dấu hiệu tốt.

Bởi vì tai họa ở U Châu và Kinh Châu, Ngọc gia vừa mới được triều đình khen ngợi, không thích hợp làm hôn sự lớn, mà còn là ở rề, cho nên chuyện hôn sự đã giản lược đi rất nhiều.

Đến giờ, sau khi đốt pháo, Ngọc Kiều cầm phiến quạt che mặt, và bà mai dìu nàng vào sảnh chính.

(Từ bà mai này là do mình nghĩ ra, bản gốc là Xi Niang, từ này mình tìm hiểu thì đây là nghề nghiệp, là người hiểu nhiều lễ nghĩa trong hỉ sự, giúp đỡ cô dâu. Ở mình thường hay gọi là cô dâu phụ )

Đáy lòng đập loạn xạ, chân cũng bước vô cùng chậm rãi. Nàng sợ mình sẽ nấc lên khi hồi hộp, lại càng sợ mình làm những điều ngu ngốc như vấp chân trái rồi ngã đè lên chân phải.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện