Sau khi bái đường xong, Ngọc Kiều đến hỉ phòng.
Sân của hỉ phòng này là sau khi Ngọc Kiều theo Bùi Cương đến Dung Thành, phụ thân của Ngọc Kiều đã mua một mảnh đất lớn bên cạnh Ngọc phủ và xây một sân cho vợ chồng trẻ.
Sau khi xây xong, đập một bức tường, dựng một cánh cửa để hai viện có thể thông nhau.
Sau khi ma ma bên người mẫu thân ra ngoài, Ngọc Kiều lập tức đặt phiến quạt xuống, vừa vỗ cánh tay thanh mảnh vừa than thở: "Thành thân sao mà mệt quá đi.."
Tang Tang bưng tách trà nóng tới, dịu dàng cười nói: "Tiểu thư vừa rồi không cón nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của cô gia trong bộ hỉ phục, nhìn xong nhất định sẽ không cảm thấy mệt mỏi."
Ngọc Kiều đột nhiên có hứng thú, trong mắt xẹt qua ánh sáng, rạng rỡ hỏi: "Như thế nào?"
Tang Tang và Thanh Cúc đều mím môi và mỉm cười. Thanh Cúc trả lời: "Nếu bọn nô tỳ nói tiểu thư sẽ không rõ đâu. Chút nữa tiểu thư trực tiếp nhìn, liền chẳng phải sẽ biết."
Ngọc Kiều trừng mắt nhìn hai người họ: "Hai nha đầu các ngươi còn biết giấu diếm ta, có lẽ ta không nên đưa các ngươi đến san này."
Vừa nói vừa uống một ngụm trà trong tay Tang Tang, đầu óc nghĩ về Bùi Cương, tưởng tượng Bùi Cương mặc bộ hỉ phục rất là vui cẻ.
Ngọc Kiều cảm thấy Bùi Cương có một nhan sắc tuyệt vời, nàng càng nhìn thì lại càng thích.
"Cô gia tuấn tú, nhưng tiểu thư của chúng ta hôm nay cũng xinh đẹp cực kì. Nếu cô gia nhìn thấy tiểu thư, chắc chắn sẽ không thể động đậy được." Tang Tang cười nói.
Khi nghe điều này, Ngọc Kiều đã lẩm bẩm: "Ta không trang điểm hắn cũng không thể di chuyển được."
Chỉ vài ngày trước. Khi đi ngủ, nàng không trang điểm hay chải đầu nhưng Bùi Cương vẫn nằm trên giường không chịu rời đi.
Lúc này, bụng của cô hơi vang lên, Ngọc Kiều sờ sờ bụng, nói với Tang Tang: "Ngươi nhanh vào bếp, tìm một món gì đó nóng nóng để ta ăn."
Hôm nay cho dù nói cái gì thì mẫu thân cũng không cho nàng ăn nhiều. Nói ăn nhiều quá sẽ vội vàng đi nhà xí, hoặc mặc hỉ phục không đẹp nếu ăn quá nhiều, vì vậy từ giờ đến chạng vạng, nàng cũng ăn một chút đồ để lót bụng, và bây giờ nàng đói đến hoảng.
Tang Tang "Vâng" một tiếng rồi lui ra ngoài.
Tang Tang đi một hồi lâu, sắc trời cũng đã hoàn toàn tối.
Ngọc Kiều đang nghĩ về những gì mẫu thân nàng nói. Mặc dù không biết là cái gì, nhưng mẫu thân nàng thần bí như vậy, làm sao có thể cho người khác xem?
Vì vậy, sau khi suy nghĩ, nàng nói với Thanh Cúc trong phòng: "Thanh Cúc, đi nói với Phúc Toàn, để hắn trông chừng cô gia, đừng để hắn uống quá nhiều, và chuẩn bị một ít nước nóng trở về để ta rửa mặt."
Thanh Cúc gật đầu: "Nô tỳ đi liền."
Nhìn Thanh Cúc rời đi. Ngay khi cửa đóng lại, Ngọc Kiều lập tức đứng dậy, bước nhanh đến bàn trang điểm, mở các ngăn kéo tìm xem đồ mà mẫu thân đưa là gì.
Một lúc sau, nàng tìm thấy chiếc hộp nhỏ mà mẫu thân nàng nói ở ngăn kéo cuối cùng.
Cái hộp nhỏ cỡ bàn tay, nàng không biết nó là cái gì. Ngọc Kiều nghĩ rằng hay mẫu thân cho nàng bảo vật gia truyền?
Ngọc Kiều bước đến bàn và mở hộp. Nhìn thấy thứ bên trong, nàng khẽ cau mày.
Nó là một tấm da cừu nhỏ.
Ngọc Kiều lấy tấm da cừu ra và đặt chiếc hộp xuống. Sau đó, nàng từ từ mở ra, và khi nhìn thấy bức tranh trên da cừu, mặt nàng đỏ bừng.
Bất ngờ vứt tấm da cừu lên bàn, lấy hai tay che mắt.
Thứ đồ mà mẫu thân cho nàng là loại đồ cảm thấy khó xử!
Sau một lúc bối rối, Ngọc Kiều cảm thấy rằng nàng đang làm ầm lên. Nàng đều đã nhìn qua những thứ xấu hổ hơn, còn sợ những bức họa này?
Nghĩ về điều này, Ngọc Kiều từ từ mở một ngón tay ra và liếc nhìn tấm da cừu trải trên bàn.
Nhìn nó, lông mày nàng cau lại.
Bức tranh này quá thô!
Thoạt nhìn, nam nhân kia yếu ớt, không có sức trói gà nào, không thể so với Bùi Cương, dáng người thẳng tắp, lồng ngực và eo thon rắn chắc!
Nhưng dù vậy, Ngọc Kiều vẫn đỏ mặt. Có lẽ nhìn những cái này, làm cho cảnh tượng quấn quít vô tận giữa nàng và Bùi Cương trong giấc mơ hiên ra trong đầu, cảm thấy miệng nàng rất khô, cả người cũng hơi nóng.
Nàng không biết mình đã đặt tay xuống từ lúc nào, và dùng ngón tay út đẩy phần còn lại ra.
Cứ thế một bên thì ghét bỏ, một bên thì nhìn xuống.
Khi nàng đang mê mẩn, nàng không để ý đến cánh cửa bị đóng giờ lại mở ra.
Khi người đó đến gần, nàng nhăn mũi vì mùi rượu, khi nàng đang thắc mắc làm thế nào mùi rượu lại bay vào được, một hơi thở ẩm ướt và nóng bỏng phả vào cổ nàng.
Sau đó là một giọng nói trầm thấp: "Nhìn có đẹp không?"
"Không đẹp chút nào.." Giọng nói đột ngột dừng lại, quay đầu, nhìn chằm chằm Bùi Cương đang cúi xuống bên tai, uống rượu đến khuôn mặt đỏ bừng.
Đôi mắt mở to, tựa hồ khá sợ hãi.
Bùi Cương đưa mắt nhìn vào bức tranh trên bàn. Ngọc Kiều giờ mới phản ứng được hắn đang nhìn cái gì, nàng vội vàng ba chân bốn cẳng lật lại bức tranh.
"Đừng nhìn nó!" Nàng đè mạnh xuống tờ giấy da.
Mặt nàng vừa nóng vừa thẹn thùng, trông rất đỏ.
Ánh mắt của Bùi Cương nhìn về phía nàng, tối và sâu, nhỏ giọng nói: "Nhưng ta đã nhìn thấy rất nhiều."
Ngọc Kiều sửng sốt một lúc, rồi lại mở to mắt, giọng nói lắp bắp kinh hãi: "Huynh, huynh nhìn rất nhiều?"
Bùi Cương hơi nghiêng người về phía trước. Ngọc Kiều cảm thấy hắn rất nguy hiểm, khi hắn lấn thêm một chút nữa, nàng liền ngồi xuống ghế, nghiêng người.
"Ta lúc trước không hiểu nên đã xe." Nói như chuyện đó là đương nhiên.
Ngọc Kiều nghe được câu trả lời của hắn, cảm thấy trên mặt mình muốn bốc hỏa, nàng không thể nào tưởng tượng cảnh Bùi Cương đang cầm một cuốn sách nhỏ, trông rất nghiêm túc và chăm chú.
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, tim nàng đập nhanh vô cùng.
Ngay lúc nàng đang tưởng tượng, hắn tiến lại gần, gần như chạm vào mặt nàng, và hơi thở nóng bỏng phả vào má nàng.
Ngọc Kiều sợ tới mức ngả người ra sau. Cơ thể mất thăng bằng trong tích tắc, nàng kêu lên, khi sắp ngã xuống, cánh tay thon dài của Bùi Cương đã duỗi ra và trực tiếp ôm lấy nàng.
Cơ thể hắn gần như phủ lên nàng, hắn thấp giọng hỏi: "Sao tự nhiên lại sợ ta thế?"
Ngọc Kiều đẩy hắn, có chút xấu hổ nói: "Mắt huynh nhìn ta như muốn ăn ta, sao ta có thể không sợ"
Cuối cùng, bởi vì trán của Bùi Cương chạm vào trán của nàng, nên khí thế của nàng dần dần suy yếu.
Hơi thở của nàng và hơi rượu nồng nặc bao trùm lấy nàng khiến nàng có chút khó chịu.
Nhăn mũi: "Mùi rượu của huynh hơi nặng, ta không thích."
Bùi Cương im lặng, đứng dậy, hơi lùi lại một bước, "Vậy ta đi tắm rửa trước."
Ngọc Kiều nghi ngờ hỏi "Những người ở bên ngoài không cần huynh chiêu đãi sao?"
Bùi Cương im lặng một lúc mới trả lời: "Cần, nhưng ta muốn ở lại với nàng."
Ngọc Kiều xấu hổ đứng dậy, rồi đẩy nàng: "Nếu cần thì ngươi mau ra ngoài chiêu đãi, đừng vội tắm rửa."
Đẩy người ra cửa, đỏ mặt: "Huynh mau đi đi."
Sau một hồi im lặng, Bùi Cương nắm lấy vai nàng xoay người, áp vào cửa, cánh tay vòng qua người nàng.
Hắn cúi đầu, đờ đẫn nói: "Tối nay ta có thể làm những việc y như trong tranh được không?"
Khuôn mặt Ngọc Kiều nóng như lửa đốt.
Tim đập hỗn loạn, như trống.
Bùi Cương lại nói: "Có một biện pháp sẽ không đau như vậy."
Nghe nàng nói, Ngọc Kiều xấu hổ đến mức muốn lấy tay che mặt, nhưng hắn ấn chặt không thể dễ dàng di chuyển được.
Một lúc sau, giọng nàng khẽ run: "Sao mặt huynh dày thế.." Nó dày đến vô tận.
Bùi Cương thấp giọng hỏi: "Được không?"
Tuy rằng sau khi uống rượu, Bùi Cương vẫn thanh tỉnh, nhưng có chút bất đắc dĩ.
Ngọc Kiều thậm chí không nhìn hắn, và biết đôi mắt hắn nhìn nàng nóng bỏng như thế nào.
Ngọc Kiều lỗ tai đỏ bừng, nàng thì thào hỏi lại: "Nếu không đau như vậy được."
Bùi Cương thân thể rung lên, sau đó trầm giọng nói: "Nhìn ta đi."
Mặc dù Ngọc Kiều xấu hổ nhưng nàng vẫn nghe lời hắn nói, nàng thận trọng ngẩng đầu lên..
Còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi của nàng đã bị tóm lấy ngay lập tức, Bùi Cương như đang tấn công thành trì, hung mãnh hôn lấy nàng.
Miệng Ngọc Kiều tràn đầy hơi thở của hắn.
Có chút say cũng có chút chóng mặt, ngay đuôi xương cụt có chút mềm ra.
Một lúc lâu sau, Bùi Cương mới chịu buông tha cho nàng, "Chờ ta."
Sau đó hắn buông tay và eo của nàng ra, nhưng chỉ sau khi buông ra, thân thể nàng lập tức mềm nhũn, không thể đứng vững chút nào.
Bùi Cương lại ôm nàng.
Ngọc Kiều dựa vào trong ngực hắn, hơi thở gấp gáp: "Chân ta run.."
Bùi Cương thấp giọng cười, sau đó bế nàng lên, bình tĩnh bước đi.
Hắn ôm nàng vào lòng, mổ nhẹ lên trán nàng: "Ta sẽ quay lại sớm."
Nói xong quay người rời khỏi phòng.
Ngay khi người đó rời đi, Ngọc Kiều thở gấp, ôm chặt lấy gò má nóng rực.
Không phải ảo tưởng. Bùi Cương đêm nay thực sự là hung tợn như lửa đốt, ý đồ cũng vô cùng ác liệt, không có chút che đậy.
Ngay cả khi nàng sẽ biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, Ngọc Kiều không còn sợ hãi như trước, mà lại thẹn thùng nhiều hơn.
Nàng cùng Bùi Cương đã thân mật nhiều lần, nhưng.. chưa bao giờ làm chuyện đó.
Nghĩ đến đây, Ngọc Kiều đột nhiên vùi khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ xuống tấm chăn mềm mại.
Thật lâu sau, nàng đột nhiên nhớ tới tấm da cừu đang đặt ở trên bàn, lập tức đứng dậy xuống giường, lấy tấm da cừu cuộn lại.
Cho vào hộp và đậy nắp kín. Sau đó nàng lại cất nó vào ngăn kéo bàn trang điểm, nhưng sau khi nghĩ lại, nàng cảm thấy không an toàn nên lại lấy ra.
Sau khi nhìn quanh phòng, cuối cùng nàng cũng bước đến giường. Nàng ngồi xổm xuống và đẩy mạnh chiếc hộp gỗ xuống gầm giường.
Ngọc Kiều hoàn toàn không thể nghĩ đến những cuốn sách nhỏ mà Bùi Cương đang đọc được Ngọc Hằng lấy ra từ gầm giường.
Sau cất kỹ, Ngọc Kiều đứng
dậy và thở ra một hơi.
Tự lẩm bẩm một mình: "Không nên để ai phát hiện ra.."
Sau khi vỗ tay, có người gõ cửa: "Tiểu thư, nô tỳ đã trở về."
Là Tang Tang.
Ngọc Kiều để nàng ấy vào, rồi ngồi xuống bàn một cách rất bình tĩnh, tựa hồ như nãy giờ Bùi Cương không có quay lại, và chính mình cũng không có giấu diếm cái gì.
Tang Tang bưng súp nóng và bánh bao trong hộp thức ăn ra bàn, rồi đưa cho Ngọc Kiều một đôi đũa.
Ngọc Kiều cầm lấy đũa, rồi gắp một chiếc bánh bao đang bốc khói. Vừa định cắn một miếng, chợt nghe Tang Tang thắc mắc tại sao lại có mùi rượu trong căn phòng.
Nghe vậy, bánh bao trên chiếc đũa trực tiếp rơi xuống bàn do kẹp không chặt, ngay cả chính mình cũng ho khan vài tiếng.
Tang Tang giúp nàng vỗ lưng, sau đó thời điểm thu thập bánh bao trên bàn, nàng dường như nghĩ ra điều gì đó liền cười nhẹ, nhưng cũng không nói nhiều.
Ngọc Kiều đỏ mặt, liền ăn một bát súp và một đĩa bánh bao.
Trong lúc đó ma ma và Thanh Cúc cũng lần lượt trở về.
Lúc này bên ngoài có tiếng ồn ào, Tang Tang nghe tiếng mở cửa, sau đó trở nên căng thẳng: "Hình như đến náo động phòng."
Ma ma vội vàng nói: "Tiểu thư, mau ngồi xuống giường đi."
Ngọc Kiều nghe lời. Nhanh chóng đặt đũa xuống, đi về phòng trong, ngồi xuống giường.
"Phiến quạt, phiến quạt." Thanh Cúc cũng vội vàng đưa chiếc phiến quạt cho Ngọc Kiều.
Sau khi lấy phiến quạt và sửa lại hỉ phục có chút nhăn nheo, nàng lấy phiến quạt che mặt và ngồi thẳng lưng.
Giọng nói đã truyền đến cửa phòng, chỉ nghe thấy mồm miệng của Ngọc Hằng: "Biểu, biểu muội phu, để ta nói cho ngươi biết, tuy rằng biểu muội ta hung dữ, nhưng ngươi cũng đừng, đừng sợ. Một khi ngươi sợ sẽ liền bị quản gắt gao, muội ấy mà hung dữ với ngươi thì ngươi hung dữ lại với muội ấy!"
Bên ngoài hỉ phòng mà cũng dám nói như vậy, chắc chắn Ngọc Hằng đã say rồi.
Ngọc Kiều âm thầm nghiến răng nghiến lợi khi nghe thấy giọng này!
Thầm nghĩ nếu Ngọc Hằng dám dạy hư Bùi Cương, thì hắn sẽ không xong với nàng!
Bùi Cương ở ngoài đình dừng lại trước cửa, sau đó quay đầu nhìn những người đang đi theo gây rối trong hỉ phòng, trầm giọng hỏi: "Các người có chắc chắn muốn náo động phòng không?"
Phần lớn những người này là hộ vệ, còn có Tần và Thẩm hộ vệ.
Ngọc Hằng say đỏ mặt quát lớn: "Náo!"
Bùi Cương hơi nhướng mày, sau đó liếc mắt nhìn người khác, trực tiếp uy hiếp: "Nếu như cac ngươi náo, ta hai ngày nữa sẽ tìm cac ngươi luyện võ, để cac ngươi nằm trên giường nghỉ mấy ngày."
Tất cả đều muốn nhân cơ hội này làm ầm ĩ về người cô gia luôn luôntrầm ổn nội liễm, xem có thể bình tĩnh như cũ không, nhưng khi bị dọa, sắc mặt đều sụp xuống.
Đừng mang những lời đe dọa như vậy!
"Còn náo sao?" Bùi Cương nhẹ giọng hỏi.
Mọi người im lặng, sau đó Ngọc Hằng từ bên cạnh lớn tiếng đáp lại: "Náo!"
Mọi người: .
Bùi Cương liếc hắn một cái, sau đó nói với những người khác: "Đem hắn đi xuống." Hai đại hán tửu lượng rất tốt, mỗi người ôm một cánh tay nhấc lên, trực tiếp đem Ngọc Hằng kéo đi.
Ngọc Hằng vội vàng đạp hai chân, lớn tiếng quát: "Thả ta xuống, ta sẽ náo động phòng, náo động phòng!"
Giọng nói nhỏ dần, Bùi Cương nhìn người cuối cùng.
"Còn ngươi thì sao?"
Tiền Kim Xán từ Dung Thành đến Hoài Châu dự tiệc cưới vội vàng nói: "Chúc sư phụ và sư nương sớm trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử, đi!"
Nói xong cũng lưu loát rời đi, vì sợ thành người thứ hai kẹp lấy rời đi.
Người cuối cùng bỏ chạy, Bùi Cương xoay người đẩy cửa vào phòng.
Ma ma lên tiếp đón và cười nói: "Tân lang đã trở về, vậy cùng tân nương tử uống rượu hợp cẩn."
Ma ma nhìn Thanh Cúc. Thanh Cúc hiểu ý liền rót hai ly rượu.
Bùi Cương bước vào phòng trong, ngồi xuống bên kia giường, đưa tay cầm lấy phiến quạt trong tay Ngọc Kiều.
Chỉ thấy mặt mày Ngọc Kiều xấu hổ, và khuôn mặt như hoa đào.
Thanh Cúc bưng rượu đến bên cạnh họ, ma ma nói: "Chỉ cần uống rượu hợp cẩn này, là kết thúc buổi lễ."
Hai người lần lượt cầm rượu lên, tay trong tay uống. Ngọc Kiều nhấp một ngụm, nghe ma ma nói uống hết toàn bộ xuống có thể ở bên nhau thật dài thật lâu nên nàng uống cạn một hơi.
Uống xong, nàng ho dữ dội. Bùi Cương vội vỗ lưng nàng.
Thấy lễ đã thành, ma ma cười vui vẻ: "Lão nô quay về báo với phu nhân lễ đã làm xong."
Sau đó liền lui ra ngoài.
Vị rượu rất nhạt, nhưng Ngọc Kiều sẽ say ngay cả khi nàng uống rượu trái cây, vì vậy nàng cảm thấy chóng mặt và khắp toàn thân đều mềm nhũn.
Dù vậy, vẫn yếu ớt đẩy Bùi Cương: "Ta đi rửa mặt t trước."
Bùi Cương phân phó Tang Tang và Thanh Cúc hầu hạ Ngọc Kiều đi rửa mặt xong rồi hắn rời khỏi phòng.
Lúc trở lại, hắn đã thay một y phục mới, mùi rượu trên người cũng biến mất, ngoại trừ trên tay hắn còn cầm một chiếc lọ sứ nhỏ.
Một lúc lâu sau, Tang Tang và Thanh Cúc giúp Ngọc Kiều ra khỏi căn phòng nhỏ, Ngọc Kiều nhẹ nhàng dựa vào Tang Tang.
Khi Ngọc Kiều nhìn thấy Bùi Cương, nàng cong môi và mỉm cười hạnh phúc. Đưa hai tay về phía Bùi Cương, làm nũng, nhẹ giọng nói: "Bùi Cương, ôm."
Ngọc Kiều đã say.
Bùi Cương bước tới, ôm lấy cả người mềm nhũn của nàng rồi ra lệnh cho hai nha hoàn: "Tiểu thư đã có ta chăm sóc, các ngươi có thể đi xuống."
Hai nha hoàn nở nụ cười ra khỏi phòng.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Bùi Cương ôm Ngọc Kiều đang cọ cọ vào lồng ngực hắn vào phòng trong.
Trước khi đặt lên giường, nàng than nhẹ: "Có cái gì trên giường, làm ta không thoải mái."
Bùi Cương liếc nhìn về phía giường, thấy rải rác nhãn và chà là đỏ, đậu phộng và hạt sen.
Pei Jiang thì thào: "Ôm cổ ta." Ngọc Kiều rất ngoan ngoãn mà ôm cổ hắn.
Ngay sau đó, Bùi Cương một tay nhấc người lên và giữ Ngọc Kiều ở bên dưới. Ngọc Kiều sau đó thốt lên: "Bùi Cương, huynh thật là lợi hại."
Ánh mắt đầy sùng bái ngưỡng mộ.
Nghe đến đây, Bùi Cương nghĩ đến đoạn đối thoại hương diễm được viết trong sách. Mắt hắn tối sầm lại, cổ họng hắn cuộn lại và âm thầm phàn ứng.
Nhưng vẫn phải dọn dẹp sạch sẽ cái giường trước đã, sau đó mới đặt nàng xuống.
"Trước buông tay, ta dọn dẹp cái giường đã."
Ngọc Kiều lần đầu tiên uống rượu ôm trụ, ai nói gì cũng không buông ra, lần này làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời?
Ngọc Kiều ôm chặt lấy cổ Bùi Cương và làm nũng: "Ta không, không thả."
Bùi Cương im lặng, sau đó kéo lấy nàng, túm lấy chăn ga gối, lắc hết hoa quả khô đến cuối giường.
Sau đó cô đưa Ngọc Kiều lên giường và kéo màn xuống.
Dựa vào người nàng, và thì thầm với nàng: "Kiều Kiều."
Ngọc Kiều mỉm cười xinh đẹp, ngẩng đầu lên, ở trên môi hắn mỗ nhẹ một cái.
Ngọc Kiều đặc biệt thành thật sau khi say: "Ta thích huynh gọi ta bằng giọng câm, nghe thật hay, gọi ta nữa đi."
Bùi Cươn thì thào gọi Kiều Kiều như ý muốn.
Mỗi lần gọi, liền ở trên cơ thể nàng hôn một chúrt.
Ngay sau đó, từ trong trướng phát ra tiếng rên rỉ của Ngọc Kiều.
Người nữ tử trong trướng tràn đầy xuân tình, khuôn mặt thanh tú cùng đôi mắt nước, tóc maiche phủ đôi vai thơm tho, y phục xộc xệch, phong sắc khó có thể che giấu.
Cúi đầu ngậm nhụy hoa.
Những bóng đen chập chờn đung đưa.
"Ta không muốn Bùi, Bùi Cương.." Ngọc Kiều khóc và cầu xin, mặc dù nàng đã khóc nức nở.
"Kiều Kiều, nhịn." Pei Jiang giọng nói rất thấp.
Tiếng thở dốc ngày càng dày hơn.
Ngọc Kiều không thể chịu đựng được, và vươn tay ra khỏi màn, cố gắng chạy. Lúc này, cánh tay của Bùi Cương cũng duỗi ra, từ mu bàn tay xen kẽ vào năm ngón tay của nàng, giữ chặt rồi kéo tay nàng lại.
Sắc đào vô biên, bừng bừng cả phòng xuân.