- Tôi nhát gan ...
Hoàng Linh Linh có chút ngượng ngùng nói.
Cô ấy quả thực là rất nhát gan, làm một cảnh sát mà nhát gan thì hình như không còn gì để nói, nhưng mà Hoàng Linh Linh chính là một người con gái nhát gan, hay nên nói là yếu đuối quá chăng?
Về phần Hoàng Linh Linh tại sao muốn làm cảnh sát vậy thì phải nói đến gia đình của Hoàng Linh Linh. Hoàng Linh Linh lúc còn rất nhỏ, ở trong nhà gặp phải một người xấu đột nhập vào nhà cướp đồ, kết quả là mẹ của cô bị người xấu một dao đâm chết, từ đó về sau Hoàng Linh Linh liền lập lời thề muốn mình phải làm cảnh sát, sau đó bắt hết sạch bọn người xấu trong xã hội, mà lá gan của Hoàng Linh Linh tại sao lại quá nhỏ, nguyên nhân lớn nhất cũng là vì những chuyện đã trải qua thời thơ ấu.
Đến nay Hoàng Linh Linh vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng tên cướp cầm cây dao đâm vào trái tim của mẹ cô lúc trước, mà tình cảnh như thế cũng luôn luôn xuất hiện trong giấc mơ của Hoàng Linh Linh.
Đều là ác mộng!!!
- Câu trả lời là bởi vì cô nhát gan.
Vương An nói tiếp:
- Cô nhát gan, cô sợ chạm trán người ta? Cô xem mấy đồng chí ở trong sở chúng ta đều hòa mình rất tốt, vậy thì tại sao cô lại không thể? Cô muốn tiến bộ, nhất định không được ly khai khỏi nền tảng quần chúng. Thoát ly khỏi quần chúng cán bộ thì không có tiền đồ.
- Tôi biết rồi Vương sở!
Hoàng Linh Linh gật đầu.
- Tối nay theo Trần phó cục trưởng thị cục đi ăn cơm, lần trước đến sở Trần cục đối với cô rất có ấn tượng, hắn nghĩ cô là một cán bộ trẻ tuổi có thể bồi dưỡng tốt, bữa tiệc tối nay Trần cục càng muốn đặc biệt dẫn cô đi, Linh Linh à, Trần cục nhớ nhung cô như thế, đây chính là một cơ hội tốt biết không? Mà cơ hội đều thoát hiện thoát biến, cô cảm thấy thế nào?
Vừa nói xong, một tay Vương An giơ lên nhẹ nhàng đặt lên trên quân hàm trên bả vai Hoàng Linh Linh.
Hoàng Linh Linh né người một chút, sau đó bất đắc dĩ nhìn Vương An, nói:
- Vương sở, thật ngại quá, tối nay tôi đã có hẹn với em trai của tôi rồi, không thể không giữ lời.
- Ôi, Linh Linh, cô ... ôi, tôi không nói với cô nữa, cô tự mình mà thu xếp ổn thỏa đi.
Vương An hình như tức giận khi Hoàng Linh Linh không nghe lời, thở dài rồi liền đi ra ngoài, mà Hoàng Linh Linh cũng thở phào nhẹ nhõm mà nhìn theo cái mông to mộng của Vương An kia, Hoàng Linh Linh nhíu mũi thè lưỡi một cái.
“Ai muốn cùng ăn cơm với các người chứ, hừ!”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hoàng Linh Linh rung lên.
Hoàng Linh Linh lấy điện thoại di động ra nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ, cầm điện thoại di động lên nghe.
- Em trai Cương Băng, đến bên ngoài rồi hả? Ừ, được rồi, tôi thu dọn đồ một chút rồi đi ra ngoài ngay.
Cúp điện thoại, Hoàng Linh Linh xử lý dọn dẹp đồ trên bàn một chút rồi liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Ở bên ngoài đồn công an.
Triệu Cương Băng cầm một cái nón bảo hiểm màu vàng, ngồi ở trên tiểu Hoàng Phong đang chỉnh chỉnh lại tóc của mình.
Dĩ nhiên, Triệu Cương Băng chỉ là đầu đinh, kiểu tóc cũng không có gì đáng nói.
- Em trai Cương Băng, chị đến rồi nè!
Hoàng Linh Linh cười, xuất hiện trước mặt của Triệu Cương Băng, nói:
- Thế nào, hôm nay đi học có tốt không?
- Đương nhiên là có rồi, chị Linh Linh, tối nay ăn cái gì đây?
Triệu Cương Băng hỏi.
- Tối nay hả? Suy nghĩ thử xem nào, Phù Dung không có về nhà, đồ trong nhà cũng đã hết rồi, chúng ra đi mua thức ăn đi, chị muốn ăn cật heo!
Hoàng Linh Linh nói.
- Ăn gì thì bổ đó, chị Linh Linh, chị hình như không cần phải bổ cật đâu mà.
Triệu Cương Băng cười xấu xa nói.
- Cậu là một tiểu khốn nạn nha, làm sao mà lại cười tà ác như vậy chứ? Con gái thì không thể bổ cật hả? Ai quy định đàn ông các cậu thì được bồi bổ chứ? Đi nhanh một chút đi, đừng nói nhảm nữa, không thì đợi lát nữa bị mấy người trong sở của chị thấy được thì lại có xì-căn-đan ầm ĩ đấy!
Hoàng Linh Linh vừa giục Triệu Cương Băng vừa ngồi xuống phía sau lưng Triệu Cương Băng, sau đó lại như thường lệ nắm lấy áo của Triệu Cương Băng.
- Xì-căn-đan? Chúng ta nhìn giống người yêu lắm hả?
Triệu Cương Băng ngượng ngùng nói.
- Nghĩ nhiều quá rồi đó em trai, chị gái cậu chỉ thích người trưởng thành thôi, là người biết chăm sóc ân cần nhưng cũng không phải cái loại người không đứng đắn đâu nha, hơn nữa