Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Trứng Ốp Lết


trước sau



Nhà kho thôn Điềm Thủy vào thập niên 60-70 được xây dựng giống những ngôi nhà thường thấy ở nông thôn.

Thôn nào cũng có một cái nhà kho như thế, đến mùa thu hoạch, chỗ này chất đầy thóc, bắp ngô, khoai lang, có lúc là bí đao, bí đỏ và khoai tây.

Ngày nhàn rỗi, mấy người phụ nữa sẽ tụ tập ở đây làm công việc đại đội phân cho.
Bởi vì là nhà kho tập thể nên nguyên vật liệu không tốn nhiều lắm, tường gạch hình chữ nhật xây cao, trêи đỉnh có rất nhiều mảnh gỗ được thêm vào, phải ngửa hẳn đầu ra sau mới thấy cửa sổ thông khí cao nhất ở trêи mái.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào nhà kho, ánh sáng trong kho sáng rõ, tro bụi giống như phấn bay xung quanh ánh nắng.
Bên ngoài nhà kho xây bậc thang xi măng, mười mấy bậc thang nối liền ra ngoài.

Xung quanh nhà kho có rất nhiều rau dại, mấy cô gái thường đi hái lúc nghỉ trưa.

Cách đó không xa là một vườn trái cây, hoa đào hoa lê mới ra nụ, nụ hoa trắng nõn lấp ló trêи cành, mùi thơm của hoa làm mấy cô gái ngứa ngáy, nhưng họ không dám đi hái — ông lão trông vườn trái cây rất hung dữ, ông ấy không cho ai hái hoa cả.
Trình Dao Dao đắc ý: “Hoa đào tôi trồng nở hoa rồi, hai ngày nữa Tiểu Phi về, tôi mờ hai người đến chơi.

Thuận tiện xem hoa luôn.”
Hàn Nhân vui mừng: “Tốt quá, lại có thể ăn một nữa cơm nữa rồi.”
Trương Hiểu Phong nói: “Đúng lúc tôi xem hết chỗ sách lần trước cô cho mượn rồi, tôi đi đổi quyển mới, chúng ta có thể học cùng nhau luôn.”
“…” Trình Dao Dao và Hàn Nhân vội vàng cúi đầu ăn cơm, họ không nói chuyện nữa.
Trương Hiểu Phong không để ý, cô nói lời thấm thía: “Các cô đừng lười như thế, học tập là gánh nặng đường xa, không thể bỏ một ngày nào cả…”
“Được rồi, ăn trứng ốp lết đi!” Trình Dao Dao gắp một nửa quả trứng cho cô, một nửa khác thì cho Hàn Nhân.
Trứng ốp lết dùng mỡ lợn rán vàng óng, viền trứng khô vàng, lòng đỏ ở giữa sáng bóng như thạch, bên trêи chan một ít nước tương, vừa ngửi mùi đã làm người ta phải nuốt nước bọt.
Trương Hiểu Phong hỏi: “Ôi, cô cho chúng tôi thì cô ăn cái gì?”

“Cho cô thì cô ăn đi, ngày nào bà nội cũng nấu trứng gà cho tôi ăn, tôi sợ lắm rồi.” Trình Dao Dao gắp dưa muối để lên bánh bao, sau đó cắn một miếng.
Hàn Nhân cắn một miếng trứng rán quý giá, sau đó ăn kèm với bánh bao: “Thơm quá! Dao Dao, chờ sau này tôi kiếm được tiền, tôi sẽ mua thật nhiều trứng gà cho cô!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Trình Dao Dao xị xuống: “Cô đừng lấy oán trả ơn nha!”
Trương Hiểu Phong ăn trứng rán thơm ngào ngạt, cô cảm thấy hốc mắt hơi nóng.

Bà Tạ và Trình Dao Dao muốn bổ sung chất béo cho các cô, lúc nào rảnh lại gọi các cô đến ăn cơm.

Trong lòng cô quyết định, nhất định phải đốc thúc Trình Dao Dao học tập, giúp cô cùng tiến bộ.
Ba người đang cười toe toét ăn cơm thì bên cạnh bay đến mùi ôi thiu, ánh nắng trước mặt cũng bị chặn mất.
Trình Dao Dao ngẩng đầu nhìn, Lưu Mẫn Hà cầm hộp cơm đứng trêи bậc thang, mắt cô trông mong nhìn chỗ bên cạnh Trình Dao Dao.
Lưu Mẫn Hà nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, ánh mắt không che giấu hết sự oán hận, trêи mặt vẫn cười lấy lòng, xem ra cô ta cực kỳ uất ức: “Dao Dao, tôi… tôi có thể ngồi cùng các cô không?”
Trình Dao Dao nín thở, Hàn Nhân nói: “Không phải bên kia có chỗ sao? Sao phải ngồi chen chúc với chúng tôi?”
Trương Hiểu Phong kéo Hàn Nhân, cô đưa ít giấy báo cho Lưu Mẫn Hà: “Chúng tôi ngồi chen chúc ở đây rồi.

Bên kia có chỗ trống, cô có thể sang đó ngồi.”
Lưu Mẫn Hà không nhận giấy báo, cô ấp úng: “Chúng ta đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn cùng nhau…”
“Ồ, bây giờ cô mới nhớ chúng ta đều là thanh niên trí thức sao?” Hàn Nhân mỉa mai: “Trước kia cô không tụ tập với chúng ta mà.”
Ngón tay Lưu Mẫn Hà muốn chọc thủng hộp cơm, cô cúi đầu đứng tại chỗ không chịu đi.
Hàn Nhân muốn nhảy dựng lên nhưng Trương Hiểu Phong kéo lại.

Lưu Mẫn Hà có bản lĩnh này, mặt dày mày dạn, cô mắng cô ta thế nào cô ta cũng không đi, tình tính nóng nảy của Hàn Nhân bùng cháy rồi.

Mấy cô gái xung quanh đều chú ý tới tình hình bên này, họ châu đầu ghé tai nói chuyện.
Trương Hiểu Phong bất đắc dĩ, cô thương lượng với Trình Dao Dao: “Hay là chúng ta xê dịch một chút, để cô ấy ngồi xuống đi.”
Trình Dao Dao không muốn ngồi cùng cô ta, tóc cô bết hết lại, cổ áo và cổ tay áo trêи người thì bẩn, giày quân đội trêи chân cũng bị mài rách cả ra, mũi Trình Dao Dao nhạy cảm, cô ngửi thấy mùi thối mấy ngày không tắm bay ra trêи người cô ta.
Trình Dao Dao lấy bánh bao chay trong hộp cơm ra: “Có phải cô chưa ăn cơm không?”
“…” Mắt Lưu Mẫn Hà phát sáng dính chặt lên cái bánh bao.
Trình Dao Dao giơ bánh bao nói: “Tôi không quen ngồi cùng người khác.”
Lưu Mẫn Hà nuốt nước miếng: “Tôi biết, tôi… tôi sẽ tìm chỗ ngồi khác!”
Lúc này Trình Dao Dao mới đưa bánh bao cho cô: “Cái này cho cô, cô…”
Trình Dao Dao còn chưa nói xong, bánh bao trêи tay đã bị cướp đi, Lưu Mẫn Hà nói “Cảm ơn” rồi quay đầu rời đi.
Trình Dao Dao không phản ứng kịp, Hàn Nhân tức giận đến mức cười ra tiếng: “Cái gì vậy! Dao Dao, sao cô lại cho cô ta bánh bao?”
Trình Dao Dao lấy tay quạt gió, cuối cùng không khí xung quanh cũng tốt hơn rồi.

Cô lười biếng nói: “Không cho cô ta bánh bao, cô nghĩ hôm nay chúng ta có thể đuổi cô ta đi sao?”
Đời trước Trình Dao Dao gặp rất nhiều họ hàng ở nông thôn đến tìm cô và bố cô đòi tiền, đã muốn tiền vừa không muốn xé rách mặt, lúc nào cũng nịnh nọt ở lại nhà cô ăn uống sung sướиɠ không chịu đi.

Loại người này cầm tiền rồi nhưng không cảm kϊƈɦ mà còn chê bố cô đưa tiền lề mề, chiêu đãi không chu đáo, xem thường họ hàng nghèo khổ.
Trình Dao Dao từng hỏi bố cô, sao phải phản ứng với loại người không biết tốt xấu này, đuổi đi là xong việc.

Bố cô nói lời thấm thía: Loại người này lòng dạ hẹp hòi, đừng làm họ ghi hận mình.

Cứ coi như dùng tiền giải họa.
Nhìn Lưu Mẫn Hà, Trình Dao Dao liền nghĩ tới những người họ hàng kia.
Trương Hiểu Phong cũng nói: “Hàn Nhân, về sau cô đừng nói lời không tha người như vậy nữa.

Lưu Mẫn Hà…”

Sắc mặt Trương Hiểu Phong không tốt, cô không nói tiếp nữa.
Hàn Nhân tức giận: “Tôi cứ nói cô ta đó, tôi nói cái gì sai sao? Dao Dao, cô cũng thế, hôm nay cô cho cô ta bánh bao, ngày mai cô ta lại tới nữa thì sao? Loại người này ăn không biết no đâu!”
Trình Dao Dao cười lạnh: “Ngày mai cô ta còn dám tới, tôi sẽ…”
Hàn Nhân: “Sẽ làm thế nào?”
“Sẽ để cô mắng chết cô ta.”
“Cô đi luôn đi!” Hàn Nhân cù Trình Dao Dao.
Hai người cười hi hi ha ha, Trương Hiểu Phong lại gần tách họ ra thì bị Hàn Nhân đè lên: “Cù cô ấy!”
Trương Hiểu Phong: “Này, cô đừng nghịch, tôi không có máu buồn đâu.”
Trình Dao Dao hà hơi lên bàn tay, sau đó cù lưng Trương Hiểu Phong: “Tôi xem cô có máu buồn hay không!”
Trương Hiểu Phong không nhịn được bật cười, cả người

cô run lên: “Ha ha ha… Đừng nghịch nữa.

Đừng nghịch nữa!”
Trương Hiểu Phong ngửa ra sau thì đụng vào người khác, bình nước bên cạnh cũng bị đổ ra đất: “Ôi!”
Trình Dao Dao vội vàng thu tay lại, cô đứng dậy nhìn, người bị ngã trêи đất gầy gò nhăn nheo, đây là Trình Nặc Nặc.

Trương Hiểu Phong đỡ cô lên nhưng bị cô hất tay ra, ánh mắt nhìn chằm chằm nước đổ trêи đất.
Trong tay cô còn cầm nắp bình nước quân đội chưa vặn chặt, bình nước đổ ra đất, nước trong chảy ào ào ra ngoài nhanh chóng bị xi măng hút khô.
Trương Hiểu Phong nói: “Thật sự xin lỗi, tôi không biết cô đứng đằng sau.

Nhưng cô đứng sau tôi làm gì?”
“Bình nước của tôi!” Trình Dao Dao vội vàng cầm bình nước lắc lắc, bên trong chỉ còn một ít, cô tức giận: “Trình Nặc Nặc, sao cô lại động vào bình nước của tôi?”
Trình Dao Dao nhăn mày, khuông mặt đỏ bừng lên vì tức.

Trình Nặc Nặc nhìn chằm chằm mặt Trình Dao Dao, bỗng nhiên cô cảm thấy cân bằng.

Cô không uống được, Trình Dao Dao cũng không uống được.

Hơn nữa nhìn Trình Dao Dao quý trọng như thế, chẳng lẽ cô ta chưa phát hiện ra bản thân có thể kϊƈɦ thích linh tuyền?
Trình Nặc Nặc rũ mắt, cô nhút nhát xin lỗi: “Chị Dao Dao, em không cố ý.

Em rót bình nước khác cho chị nhé.”
Cô vừa nói vừa đưa tay lấy bình nước của Trình Dao Dao, bên trong còn một ít.

Lòng cô hơi động nhưng bị Trình Dao Dao lấy lại: “Không cần! Lần sau cô cách xa bình nước của tôi ra!”
Lâm Bình Bình lại gần nói: “Một bình nước mà thôi, sao cô phải như vậy?”
Trình Nặc Nặc nhìn chằm chằm mắt Trình Dao Dao, cô có lòng riêng hỏi: “Chị Dao Dao cho gì đồ gì hiếm lạ vào trong nước sao?”
Trình Dao Dao bị nói trúng tâm tư, đôi mắt hoa đào hơi trợn to, cô vội quay người né tránh.
Trương Hiểu Phong nhẹ giọng khuyên nhủ: “Được rồi Dao Dao, cô uống nước của tôi đi.”
Trình Dao Dao tức giận nói nhỏ nhưng vẫn bị Trình Nặc Nặc nghe thấy: “Nếu là nước bình thường thì tôi cũng không so đo với cô ta.

Đây là đồ hiếm có, tôi đặc biệt mang cho hai người uống thử.”
Hàn Nhân nói: “Nước gì mà hiếm như vậy? Nước trêи núi sao?”
Trình Dao Dao hờn dỗi đổ nước còn thừa vào thùng nước lau nhà: “Quên đi, bẩn rồi.

Lần sau có cơ hội tôi mang cho hai người.”
Ba người cất kỹ hộp cơm sau đó về nhà kho.


Hàn Nhân còn hỏi: “Dao Dao, cô cười gì vậy?”
“Xuỵt.” Trình Dao Dao giơ ngón trỏ lên, cô thần thần bí bí nháy mắt với Hàn Nhân.
Hàn Nhân ngẩn người, gương mặt lập tức đỏ bừng: “Cô đừng liếc mắt đưa tình với tôi nha!”
“Ai liếc mắt đưa tình với cô chứ!” Ba cô gái nói cười hi hi ha ha.
Hôm nay tâm tình Trình Dao Dao rất tốt, cô luôn nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền, gương mặt xinh đẹp nổi bật trong nhà kho, ánh nắng chiếu lên người cô càng làm cô tỏa sáng.
Thẩm Yến si ngốc nhìn cô, hắn nhớ lại dư vị Trình Dao Dao theo đuổi mình lúc trước, sau đó lại bị cảm xúc hối hận nồng đậm bao phủ.
May mà mấy cô gái trong nhà kho đều hâm mộ hắn, lúc họ đi đến trước mặt hắn giao chè đều đỏ mặt, sau đó cố ý nói chuyện với hắn, trong ánh mắt của họ viết đầy sự sùng bái làm Thẩm Yến lấy lại sự tự tin khi vấp phải Trình Dao Dao.
Nhưng trêи mặt Thẩm Yến lại không thèm để ý đến mấy cô gái này, ngoại trừ Lâm Nhiên Nhiên — Lâm Nhiên Nhiên là một cô gái xinh đẹp đáng yêu, tiếng phổ thông rất rõ.

Mà Lâm Nhiên Nhiên nhút nhát, xấu hổ không dám nói chuyện với hắn, lúc Thẩm Yến chủ động nói chuyện với cô, cô sẽ mở to đôi mắt long lanh nước, ánh mắt sùng bái nhìn hắn.
Thẩm Yến lập tức thỏa mãn.
Thẩm Yến thỏa mãn nhưng người khác lại hận không thể nuốt sống Lâm Nhiên Nhiên.
Lâm Nhiên Nhiên lấy lá chè trở về chỗ, cô vừa ngồi xuống thì Lâm Bình Bình kêu lên: “Nhiên Nhiên, giúp chị xách sọt chè đến đây.”
Lâm Quế Viên tức giận: “Cả buổi bắt người ta đi đi lại lại 7,8 lần rồi, cô không có tay à?”
Lâm Bình Bình cười nói: “Bà nội tôi bảo, Nhiên Nhiên và tôi là chị em họ ruột thịt, có chuyện gì cũng nên giúp đỡ lẫn nhau.

Đúng không Nhiên Nhiên?”
Lâm Nhiên Nhiên nghe thấy hai chữ “Bà nội” thì run rẩy, cô vội nói: “Tôi đi, tôi đi.”
Lâm Bình Bình đắc ý nhìn Trình Nặc Nặc nhưng Trình Nặc Nặc lại không chú ý đến cô.
Lâm Bình Bình không vui nói: “Cô sao vậy? Cả buổi không có tinh thần.”
Dạ dày Trình Nặc Nặc hơi đau, cô miễn cường cười với Lâm Bình Bình, vừa muốn nói chuyện thì dạ dày bốc lên, cô vội vàng che miệng lại.
Lâm Bình Bình thấy cô như thế thì không quan tâm, nhếch miệng lên.
Lâm Nhiên Nhiên cố hết sức xách một sọt chè đi loạng choạng tới: “Bình Bình, sọt chè này để ở đâu?”
“Để bên này.” Lâm Bình Bình cố ý chỉ sang chỗ khác.
Lâm Nhiên đành phải thở sâu, sau đó nhấc sọt chè lên đi sang bên khác.
Hàn Nhân tức giận nói: “Chị em họ gì chứ, bắt nạt người ta là giỏi!”
Trương Hiểu Phong đặt lá chè xuống muốn đứng dậy đi hỗ trợ thì bị Trình Dao Dao đè xuống.
Trương Hiểu Phong không hiểu nhìn Trình Dao Dao, Trình Dao Dao nháy mắt: “Nhìn đi.”
Trương Hiểu Phong cau mày.

Cô là người có lòng nhiệt tình, cô không chịu nổi người khác bị bắt nạt.

Cô thấy trán Lâm Nhiên Nhiên đầy mồ hôi, cánh tay nhỏ gầy bị cái sọt ép sát run rẩy, cô cố gắng nhấc cái sọt cao lên.
Trương Hiểu Phong không ngồi yên nữa, cô muốn đứng dậy đi hỗ trợ thì thấy Lâm Nhiên Nhiên đi qua bên người Trình Nặc Nặc.

Bỗng nhiên cô ấy vấp phải cái gì đó, tay nghiêng về một bên, sọt chè đổ hết lên đầu Lâm Bình Bình và Trình Nặc Nặc.
“Á!”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện