Chè khô rơi xuống như mưa làm Lâm Bình Bình và Trình Nặc Nặc hét lên.
Lá chè thô ráp lạnh buốt chui vào cổ áo, Lâm Bình Bình nhảy dựng lên: “Lá trè của tôi!”
Chè cành và chè búp đều bị che hết đi, chiều nay Lâm Bình Bình phí công bận rộn rồi: “Lâm Nhiên Nhiên, mày… mày chờ đó cho tao!”
“Xin lỗi, xin lỗi!” Lâm Nhiên Nhiên hốt hoảng: “Tôi không cố ý đâu!”
Lâm Bình Bình giận điên lên: “Mày cố ý, mày chờ đấy, tao về nhà nói cho bà nội biết!”
Lâm Nhiên Nhiên bị dọa khóc to.
Trương Hiểu Phong không nhìn được nữa, cô chạy tới đỡ Lâm Nhiên Nhiên dậy: “Do cô sai cô ấy làm việc chứ, nếu cô tự xách thì không xảy ra chuyện này rồi!”
Lâm Quế Viên cũng hát đệm: “Đúng vậy! Mọi người đều nhìn thấy, giữa trưa cô làm đổ bình nước của thanh niên trí thức Trình, bây giờ lại sai Nhiên Nhiên.
Cô cố ý thì có!”
Lâm Bình Bình cãi nhau với mấy người họ.
Lâm Đan Đan tháy thế thì cãi nhau giúp Lâm Bình Bình, chỉ có Trình Nặc Nặc che miệng, sắc mặt ngày càng khó coi.
Tiếng cãi nhau của mấy cô gái càng lúc càng lớn, Thẩm Yến và đại đội trưởng đi từ ngoài vào.
Họ thấy Lâm Nhiên Nhiên khóc đến mức thở không ra hơi, một cái sọt bị đổ trêи mặt đất, lá chè rơi vãi ra ngoài.
Đại đội trưởng trầm mặt: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đại đội trưởng nhìn Thẩm Yến, Thẩm Yến đau cả đầu.
Hiếm khi đại đội trưởng đến thì lại gặp tình cảnh này, chẳng phải nói hắn không quản được một đám con gái sao? Thẩm Yến vội nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Mấy cô gái mồm năm miệng 10 tố cáo, đại đội trưởng sắp nổ cả đầu, ông quát: “Tất cả im lặng! Thanh niên trí thức Trình nói đi!”
Trình Dao Dao vẫn luôn im lặng không lên tiếng, bây giờ bị chỉ tên thì đành phải nói: “Lâm Bình Bình sai Lâm Nhiên Nhiên xách sọt chè cho cô ấy, Lâm Nhiên nhiên bị ngã, chè đổ ra ngoài.”
Đại đội trưởng nghiêm túc nhìn Lâm Bình Bình: “Lá chè của cô, sao cô lại sai Nhiên Nhiên xách?”
Lâm Bình Bình oán hận lườm Trình Dao Dao, Trình Dao Dao lườm lại, cô vội vàng cúi đầu ngập ngừng nói: “Cháu… Chúng cháu là chị em, giúp nhau một chút thì sao ạ?”
Đại đội trưởng nhíu mày, ông không quản chuyện nhà họ được, ông hỏi: “Vậy sao lá chè lại đổ ra ngoài?”
Lâm Nhiên Nhiên nghẹn ngào: “Do cháu không cẩn thận, có người đẩy cháu…”
Lâm Bình Bình cướp lời: “Rõ ràng mày không muốn giúp nên cố ý giở trò xấu! Ai đẩy mày, mày nói đi!”
Lâm Nhiên Nhiên rụt người lại, cô không dám nói tiếp nữa.
Nhưng đại đội trưởng và Thẩm Yến thấy cô nhìn thoáng qua Trình Nặc Nặc.
Chuyện này không liên quan đến mình, Trình Nặc Nặc đang chuẩn bị ngồi xuống thì bị giội một chậu nước bẩn, cô bật dậy: “Nhiên Nhiên, cô nhìn nhầm à? Tôi không đẩy cô!”
Lâm Nhiên Nhiên run cả người, cô lắc đầu liên tục: “Đúng, không phải, không phải thanh niên trí thức Tiểu Trình, do cháu… cháu không cẩn thận!”
Nói xong, nước mắt cô rơi xuống càng làm gương mặt nhỏ trở nên đáng thương.
Thẩm Yến đau lòng, hắn nói với Lâm Nhiên Nhiên: “Cô đừng sợ, đại đội trưởng và tôi đều ở đây, không có người nào dám oan uổng cô đâu!”
Lâm Nhiên Nhiên cảm kϊƈɦ nhìn qua Thẩm Yến rồi lại cúi đầu xuống.
Cả người Trình Nặc Nặc run rẩy, móng tay cắm vào da thịt.
Dạ dày không ngừng sôi trào, cô không giữ được bình tĩnh nữa: “Cô ấy oan uổng tôi! Đang tốt lành sao tôi phai đẩy cô ấy chứ?”
Hàn Nhân cười lạnh: “Trong lòng cô tự biết.”
Mấy cô gái khác cũng cười lên.
Da mặt Thẩm Yến cứng đờ, người khác kéo hắn và Trình Nặc Nặc lại một chỗ làm hắn cảm thấy phẫn nộ và bị sỉ nhục.
Hắn đã vạch rõ giới hạn với Trình Nặc Nặc từ sớm rồi! Lòng dạ người phụ nữ này độc như rắn rết, Lâm Nhiên Nhiên chỉ nói mấy câu với hắn nhưng cô lại lập tức giở trò hại Lâm Nhiên Nhiên! Không biết lúc trước cô còn ngáng chân Trình Dao Dao thế nào nữa!
Ánh mắt của Thẩm Yến làm Trình Nặc Nặc nổi điên lên, chất độc trong người ấp ủ lên men, nó sắp dâng lên đến tận cổ: “…Ọe!”
Bỗng nhiên Trình Nặc Nặc nôn khan, cô vội vàng che miệng lại.
Những người khác cũng tránh ra xa, đại đội trưởng nhíu mày nhìn Trình Nặc Nặc: “Thanh niên trí thức Tiểu Trình, cô làm sao vậy?”
“Cháu..
Ọe!” Trình Nặc Nặc lại nôn tiếp.
Đại đội trưởng vội nói: “Ra ngoài nôn, ra ngoài nôn, ở đây toàn là chè đó!”
Trình Nặc Nặc che miệng chạy lảo đảo ra ngoài.
Âm thanh nôn mửa vang lên không ngừng làm mọi người cảm thấy buồn nôn theo.
Có người nói thầm: “Cô ta có ý giả bệnh để trốn tránh trách nhiệm đấy!”
Đại đội trưởng nói: “Chỗ chè này là tài sản tập thể.
Các cô làm đổ ra thì phải bồi thường!”
Lâm Nhiên Nhiên đỏ mắt nói: “Cháu sẽ bồi thường.
Trừ vào tiền công của cháu đi ạ.”
Lâm Bình Bình vội nói: “Đúng vậy, Lâm Nhiên Nhiên làm đổ, trừ tiền công của nó đi!”
Những người khác căm giận, bất bình: “Dựa vào đâu mà bắt Nhiên Nhiên bồi thường? Cô ấy phải nuôi 2 hai người em nữa đấy, ai chả biết nhà cô ngược đãi cô ấy.”
“Không biết xấu hổ, rõ ràng là cô sai người ta làm việc mà!”
Lâm Bình Bình nói lớn tiếng: “Nhiên Nhiên đáp ứng rồi, liên quan gì đến tôi!”
Đại đội trưởng thấy tình hình không thể ngăn cản được nữa thì quát to: “Tất cả im lặng! Hai người đều có trách nhiệm trong chuyện này, trừ tiền công của Lâm Bình Bình và Trình Nặc Nặc để bồi thường tổn thất, từ sau Lâm Bình Bình không được sai người khác làm việc nữa.
Ai mà ồn ào náo loạn thì đừng làm việc ở đây nữa!”
Đại đội trưởng giải quyết dứt khoát.
Lâm Bình Bình không dám cãi lại đại đội trưởng, chờ ông đi rồi cô mới tức giận đến mức khóc nức nở, trong nhà kho toàn là tiếng khóc thút tha thút thít của cô.
Mấy cô gái khác lại vây quanh Lâm Nhiên Nhiên an ủi cô, không có ai để ý đến Lâm Bình Bình.
Trương Hiểu Phong nhìn gương mặt đầy nước mắt của Lâm Nhiên Nhiên thì cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Nhìn chuyện này xem, cứ nghĩ Lâm Nhiên Nhiên bị bắt nạt nhưng người thua thiệt lại là mấy người Lâm Bình Bình.
Trương Hiểu Phong không dám tin, cô hỏi Trình Dao Dao: “Sao cô đoán được?”
Trình Dao Dao cười tủm tỉm: “Tôi thông minh nha.”
Hàn Nhân không hiểu gì cả: “Các cô đang nói cái gì bí mật vậy?”
Trình Dao Dao xua tay: “Uổng công ngày thường cô khôn khéo, ngay cả cái này cũng không nhìn ra!”
Bên kia, Lâm Bình Bình nói với Lâm Đan Đan: “Dựa vào đâu mà trừ tiền của tôi! Cô nói xem, con nhóc chết tiệt Nhiên Nhiên cố ý đúng không?”
Thái độ của Lâm Đan Đan khác thường, cô không tức giận mà tự ngồi nhặt lá chè.
May mà phần của cô không bị hỏng nhiều, nhặt