Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Cường Cường Nhưỡng Nhưỡng


trước sau



Thẩm Yến nắm chặt bả vai Trình Nặc Nặc, sắc mặt như muốn ăn người ta: “Trình Nặc Nặc! Cô dám! Cô có tin tôi sẽ…”
Lực tay của người đàn ông giận dữ gần như muốn bóp nát vai cô, Trình Nặc Nặc kêu đau: “Anh thử xem.

Không kết hôn với anh, tôi sống cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
Thẩm Yến không chịu nổi nữa, hắn hất cô ra: “Trình Nặc Nặc, cô là đồ điên!”
Thân thể gầy gò của Trình Nặc Nặc bị đẩy ra xa sau đó đụng phải mặt bàn.

Cô đau đơn cuộn lại như con tôm: “Bụng, bụng của tôi!”
“Cô không sao chứ?” Thẩm Yến thấy thế thì luống cuống, hắn vội vàng đi tới xem tình huống của cô.
Thẩm Yến vừa ngồi xuống, Trình Nặc Nặc lập tức nhào vào ngực hắn.

Thẩm Yến giận dữ: “Trình Nặc Nặc, cô lại lừa tôi! Buông ra!”
Hai tay Trình Nặc Nặc ôm chặt cổ Thẩm Yến, cô nói: “Anh A Yến, anh quan tâm em như vậy, rõ ràng trong lòng anh vẫn có em mà! Trong bụng em còn có con của anh, anh không muốn xem lại quan hệ của chúng ta sao?”
Thẩm Yến đẩy Trình Nặc Nặc ra giống như chạm phải người bị bệnh hủi: “Buông tay ra! Trình Nặc Nặc, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không thể đi cùng cô nữa! Lúc cô và mẹ cô hủy tiền đồ của tôi hay lúc cô dùng sự nghiệp của bố tôi uy hϊế͙p͙ tôi, cô phải biết chúng ta không thể quay lại nữa!”
Cánh tay khô gầy như que củi của Trình Nặc Nặc giống như có rất nhiều sức: “Vừa rồi em nói linh tinh thôi! Em thực sự yêu anh nên rất sợ mất anh! Em quên lúc trước chúng ta vui vẻ như nào rồi sao? Những ngày ở ký túc xá thanh niên trí thức… Anh muốn gì em đều cho anh!”
Khoảng thời gian điên cuồng mê loạn ở ký túc xá thanh niên trí thức hiện ra trong đầu, động tác của Thẩm Yến chậm lại.
Chuyện quan hệ nam nữ ở niên đại này rất nghiêm trọng.

Mấy năm nay Thẩm Yến và hai chị em nhà họ Trình ở cạnh nhau nhưng Thẩm Yến không bao giờ chạm vào Trình Dao Dao mà từ đầu đến cuối chỉ có một mình Trình Nặc Nặc.
Cuối cùng đàn ông vẫn là động vật có cảm giác, nhớ lại làn da trắng nõn của Trình Nặc Nặc lúc trước, hô hấp của Thẩm Yến lập tức nặng nề.
Trình Nặc Nặc hiểu rõ hắn như lòng bàn tay, cô giống như rắn ghé vào tai hắn nói nhỏ: “A Yến, chỉ cần anh kết hôn với em, chúng ta có thể vui vẻ giống như trước.

Em sẽ cố gắng chăm sóc anh, chúng ta quên hết những chuyện không vui đi được không?”
Ngón tay Trình Nặc Nặc chạm lên mặt Thẩm Yến, vừa thô ráp vừa mang theo mùi thối.

Đột nhiên Thẩm Yến lấy lại tinh thần, hắn nhìn gương mặt Trình Nặc Nặc ngay gần.

Khô gầy ảm đạm, lỗ chân lông thấy rõ.

Cánh tay ôm hắn cũng gầy như que củi, làm gì có sự mượt mà của cô gái trẻ.
Hắn sợ run cả người, sau đó vô thức đẩy Trình Nặc Nặc ngã lăn ra đất.
Trình Nặc Nặc bị đẩy mạnh xuống, xương cốt muốn gãy đôi.

Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Yến cố gắng lau mặt mình: “Cô đừng mơ tưởng hão huyền nữa! Cô nhìn bộ dạng bây giờ của cô đi!”
Động tác của Thẩm Yến trực tiếp đốt cháy Trình Nặc Nặc.

Cô nghe thấy giọng điệu the thé của mình: “Em làm sao? Bây giờ anh chê em xấu đúng không? Tất cả đều do con đĩ Trình Dao Dao hại em thành như vậy! Là cô ta, cô ta trộm…”
Bỗng nhiên Trình Nặc Nặc che miệng lại.
Thẩm Yến nghi ngờ: “Dao Dao trộm cái gì của cô?”
Tố chất thần kinh của Trình Nặc Nặc bắt được Thẩm Yến, cô nói: “Em sẽ đẹp hơn mà, A Yến, anh nhìn em đi, anh nhìn kỹ xem, em trắng hơn rồi.”
Trời dần dần tối, ánh nắng cuối cùng đỏ như máu chiếu lên gương mặt Trình Nặc Nặc.

Thẩm Yến rùng mình: “Đồ điên! Cô đi chết đi!”
Hắn hất tay Trình Nặc Nặc ra sau đó xoay người chạy đi.
Phía sau truyền đến giọng nói sắn bén của Trình Nặc Nặc: “Thẩm Yến, tôi có chết cũng phải kéo cả nhà anh làm đệm lưng!”
Thẩm Yến chạy trối chết.
Trình Nặc Nặc ngồi trong nhà kho.

Ánh nắng cuối cùng biến mất, nhà kho rộng lớn bị bóng tôi bao phủ giống như một cái lồng giam to.
Trình Nặc Nặc cho tay vào miệng cắn mạnh.

Cô không thể kéo dài thêm nữa, 2,3 tháng sau phải làm bụng mang thai mới được.

Cô nhất định phải lôi kéo Thẩm Yến về quan hệ thật để mang thai trước khi hắn nghi ngờ.
Lúc trước quan hệ nam nữ có thể nắm chắc Thẩm Yến, nhưng hôm nay Thẩm Yến không muốn chạm vào cô.

Trình Nặc Nặc lo nghĩ, có lẽ do cô biến dạng…
Phải lấy lại linh tuyền thì Thẩm Yến mới quay về bên cô, bố Trình cũng bị lôi kéo về, vận mệnh của cô và Trình Dao Dao sẽ đổi lại lần nữa!
Trình nặc Nặc cắn chảy cả máu mới làm đầu óc tỉnh táo lại.

Ngày nào Trình Dao Dao cũng có hai con chó Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đi theo, rất ít khi lạc đàn.

Cô phải suy nghĩ cẩn thận mới được.
Ban đêm ở nông thôn rất tốt, đặc biệt là lúc mây đen che khuất mặt trăng và ngôi sao, cả thôn bị bóng tối bao trùm tối om.
Trình Dao Dao đối đèn dầu bận rộn trước bếp lò.

Cô vừa nhào bột mì vừa cho thêm bột Phú Cường vào sau đó để lên mâm.

Để bột mì bên ngoài nửa tiếng thì có thể cho vào nồi nấu rồi.
Cửa phòng bếp khép hờ, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên gương mặt cô làm người ta nghĩ đến câu “Chỉ sợ ban đêm ngủ thϊế͙p͙ đi nên phải đốt đèn để ngắm hoa nở.”
Cô lau sạch bếp lò, thu dọn mọi thứ.

Lúc quay người sang chỗ khác thì có một đôi tay ôm cô từ sau lưng.
“Á!” Tiếng hét chói tai của Trình Dao Dao bị che lại, hai chân cô đá lung tung.
Giọng nói bình tĩnh vang lên bên tai: “Cướp đây!”

Trình Dao Dao phát ra tiếng ưm ưm, chờ bàn tay kia dời đi, cô mới run rẩy nói: “Em không có tiền, cho anh một bát mì nhé.”
Cô xoay người lại ngồi đối diện với đôi mắt hẹp dài: “Anh cần muốn mì.

Anh cướp…”
Trình Dao Dao nhào lên, cô giữ chặt tên cướp này: “Em đặc biệt làm đồ ăn khuya cho anh đó! Anh không cần hả?”
Tạ Chiêu bật cười, hắn ôm eo cô: “Chờ muộn như vậy có buồn ngủ không?”
“Hơi buồn ngủ.” Trình Dao Dao nhìn hắn, đôi mắt hoa đào vừa ngây thơ vừa ngay thẳng: “Nhưng anh chưa về, em chưa ngủ được.”
Dạo này Tạ Chiêu bận tối mày tối mặt, trời tối mịt mới về nhà, thỉnh thoảng ăn lung tung ở bên ngoài, không thì để bụng đói quay về.

Trình Dao Dao không nỡ để Tạ Chiêu ăn cơm thừa, cô luôn nấu đồ ăn khuya cho hắn.
Trình Dao Dao thúc giục: “Anh đi tắm rửa đi, em sắp nấu mì xong rồi.”
Tạ Chiêu nói: “Anh nhóm lửa

giúp em.”
Trình Dao Dao cười ngọt ngào: “Vâng.”
Bên trong bếp lò đầy than tro.

Tạ Chiêu gạt tro tàn ra, sau đó lấy một ít gỗ vụn nhét vào rồi thổi, lửa lập tức bốc cháy.

Trình Dao Dao cắt bột mì thành sợi nhỏ rồi cho vào nồi.
Hơi nước lượn lờ, hai người nhìn nhau qua màn sương, cảm giác ʍôиɠ lung, xinh đẹp như ngắm hoa trong sương mờ.

Ánh mắt chứa tình yêu nồng nàn của Trình Dao Dao nhìn về phía hắn, Tạ Chiêu hỏi: “Cường Cường đâu?”
“…” Mấy lời dịu dàng của Trình Dao Dao trôi theo nước, cô tức giận nói: “Chạy theo Nhưỡng Nhưỡng rồi.”
Nhưỡng Nhưỡng là tên Trình Dao Dao đặt cho mèo trắng, Cường Cường Nhưỡng Nhưỡng ghép thành một đôi.

Trình Dao Dao thấy Tạ Chiêu không tin thì nói: “Thật mà.

Nó ngậm một túi cá con em vừa mới nấu làm lương khô đi tìm mèo hoang rồi.”
Tạ Chiêu nói: “Chỗ lương khô đó đủ cho nó ăn đến cổng thôn sao?”
Trình Dao Dao nghĩ nghĩ, cô buồn rầu lo lắng: “Cường Cường không có cá con, Nhưỡng Nhưỡng liền ghét bỏ nó vừa ngốc vừa béo, sau đó vứt bỏ nó chạy theo con mèo khác.

Cường Cường ngốc như vậy, nó không tìm thấy đường về nhà, một con mèo lưu lạc bên ngoài, sau đó đến ăn chực ở nhà người khác, người ta chê nó ăn nhiều lại đuổi nó ra ngoài.”
Trình Dao Dao vừa sắp xếp một câu chuyện đau thương cho Cường Cường vừa đổ thêm nước vào nồi.
Đổ 3 lần nước vào nồi, chờ nước sôi lần thứ ba, Trình Dao Dao dùng cái muôi lưới vớt mì sợi ra.

Muôi lưới rất to, Trình Dao Dao phải dùng hai tay mới nhấc lên được, cô không muốn Tạ Chiêu giúp mà tự mình run rẩy nhấc muôi lưới lên cao, bộ dáng kia cực kỳ đáng yêu.
Không đợi Trình Dao Dao mở miệng, Tạ Chiêu lấy một cái bát mới để bên dưới đựng sợi mì nóng hổi, một tay thì đỡ muôi lưới.
Trình Dao Dao thở phào, cô lắc tay: “Cái muôi lưới này nặng quá!”
Tạ Chiêu nói: “Chờ anh rảnh, anh bện một cái nhỏ hơn cho em.”
“Ai biết bao giờ anh mới rảnh.” Trình Dao Dao thì thầm, cô bắt đầu cho gia vị vào bát mì.
Nước tương, rau thơm và tương ớt đặc chế của Trình Dao Dao.

Còn một thứ quan trọng nhất.
Trình Dao Dao kiễng chân lấy bình mỡ lợn xuống, mỡ lợn mới rán xong đông lại trắng bóng, cô múc một thìa cho vào bát mì, mỡ lợn trắng bóng tan ra.

Cô dùng đũa khuấy đều lên, mùi mỡ lợn bay thẳng vào mũi làm con sâu tham ăn trong bụng kêu ục ục.
Trình Dao Dao trộn mì xong quay người lại thì thấy Tạ Chiểu biểu hiện kỳ quái.
“Anh làm gì mà cười ngốc như vậy?”
Tạ Chiêu giữ chặt đôi tay bê bát mì của cô: “Em Dao Dao, em đang oán trách anh không dành nhiều thời gian cho em sao?”
“… Anh nói lời này nhiều lần rồi!” Trình Dao Dao đặt bát vì vào tay hắn: “Anh ăn nhanh đi!”
Tạ Chiêu rất đói.


Có món gì có thể thỏa mãn cơn đói như mì trộn mỡ lợn chứ? Tay nghề của Trình Dao Dao cũng rất tốt.

Bột mì trắng trộn với bột mì Phú Cường mềm dẻo, mùi hương cay cay, tay nghề và gương mặt của Trình Dao Dao đều hiếm có như vậy.
Tốc độ ăn của Tạ Chiêu rất nhanh.

Lúc nhai nuốt, cái cổ nhấp nhô mang theo hương vị đàn ông.

Bát mì nhanh chóng hết sạch, bên trong chỉ còn cái bát không.

Trình Dao Dao lấy thêm canh cho hắn, Tạ Chiêu uống nước canh mì nóng hổi, cả người đổ mồ hôi, hắn thỏa mãn thở một hơi.
Lúc ngẩng đầu lên thì thấy Trình Dao Dao chống cằm mỉm cười nhìn hắn.
Tạ Chiêu hơi xấu hổ, hắn giải thích: “… Anh đói.

Em Dao Dao nấu mì ngon lắm.”
Trình Dao Dao không chê cười hắn, đặt tay lên mu bàn tay của hắn: “Vậy ngày nào em cũng nấu cho anh.

Mì xào gạch cua, mì khô nóng, mì Bương Bương, mì trộn tương, ăn thay đổi mỗi ngày.”
Mì xào gạch cua.
Mì khô nóng: Món mì nổi tiếng ở Vũ Hán.
Mì Bương Bương: Một loại mì khá phổ biến, xuất xứ từ vùng Quan Trung, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
Mì trộn tương: Một loại mì truyền thống của Trung Quốc.

Nó có nguồn gốc từ vùng Đông Bắc, Trung Quốc.
Ánh đèn chiếu lên gương mặt dịu dàng của Trình Dao Dao.
Một ngày không gặp như cách ba năm, những người yêu nhau không bao giờ muốn cách xa nhau.

Dù chỉ ngồi yên lặng dưới ánh đèn, không khí cũng cực kỳ ngọt ngào.
Cuối cùng Tạ Chiêu vẫn phải hạ quyết tâm, hắn kéo Trình Dao Dao dậy: “Đi ngủ thôi, Ngày mai còn phải dậy sớm chở hàng.”
Hôm nay hai người mới ngồi nói chuyện được nửa tiếng.

Trong lòng Trình Dao Dao không muốn, nhưng Tạ Chiêu lại không nghe thấy tiếng lòng của cô, hắn bảo cô đi tắm rửa.

Đến lúc nằm trêи giường rồi, Trình Dao Dao vẫn lẩm bẩm.
Tạ Chiêu đắp kín chăn cho cô, cả người Trình Dao Dao liền chui vào chăn.
Tạ Chiêu vỗ nhẹ chăn, hắn nói: “Mấy ngày nữa vận chuyển xong nhóm đồ ăn cuối cùng, anh có thể ở cùng em rồi.”
Cái chăn lập tức kéo xuống lộ ra đôi mắt hoa đào mềm mại, Trình Dao Dao nói: “Cả ngày sao?”
“Cả ngày.” Tạ Chiêu mỉm cười.

Lúc hắn không cười trông rất hung dữ, lúc cười lên lại làm nhịp tim Trình Dao Dao đập loạn..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện