Editor: Trâu lười
Trình Dao Dao cất kỹ tiền, Hàn Nhân lôi kéo cô đi qua quầy vải vóc, vui mừng nói: “Tôi vừa nhìn trúng hai khối vải, cô giúp tôi xem nên chọn cái nào!”
Mùa hè đến, cung tiêu xã nhập về một loạt vải vóc sợi tổng hợp có màu sắc tươi sáng. Hàn Nhân thích hai khối vải, một khối màu hồng nhạt hoa trắng, một khối màu đỏ kẻ ô trắng, vô cùng đẹp mắt.
Hàn Nhân đứng trước quầy xoắn xuýt rất lâu, cô gái bán hàng cười nói: “Nhìn kỹ rồi thì mua đi, mỗi loại còn mấy thước, vừa vặn làm một cái áo.”
Hàn Nhân lấy vải so lên người, nói với Trình Dao Dao: “Cô biết cách ăn mặc nhất, cô mau nhìn giúp tôi, tôi mặc màu nào hợp hơn?”
Trình Dao Dao nhìn kỹ vào khối vải màu hồng nhạt hoa trắng, sờ lên. Hàn Nhân nói: “Chọn màu hồng?”
Trình Dao Dao cười nói: “Khí chất của cô hoang dã, mặt mày cũng đậm nét, khối vải màu đỏ hợp với cô.”
Hàn Nhân được Trình Dao Dao khen vô cùng cao hứng, lại hơi chần chờ: “Nhưng màu hồng cũng rất đẹp… Tôi xem lại lần nữa.”
Trương Hiểu Phong buồn cười nói: “Tôi cũng bảo cô mặc màu đỏ đẹp, cô nhất định không chịu.”
Hàn Nhân để khối vải đỏ lên quầy, cô vẫn chưa buông tay, vèo một cái, khối vải bị một cái tay khác giật qua.
“Tôi muốn khối vải này.”
Thanh âm vô cùng quen tai, Trình Dao Dao quay đầu nhìn lại, là Ngô Man và Lâm Lộ Lộ. Trong tay Ngô Man cầm khối vải kia, nói với nhân viên mậu dịch: “Bao nhiêu tiền?”
Đây là hướng đến mình. Trình Dao Dao nhíu mày, Hàn Nhân vượt lên trước tức giận nói: “Tôi nhìn trúng khối vải này trước!”
Ngô Man không thèm để ý đến cô, lấy tiền và phiếu vải đập lên quầy: “Bọc lại cho tôi!”
“Cô nghe thấy lời tôi nói không, tôi muốn mua khối vải này!” Hàn Nhân bị thái độ của Ngô Man chọc giận, lấy tay đoạt lấy khối vải đó.
Ngô Man giấu ra sau lưng, Lâm Lộ Lộ cũng đứng ra: “Bạn tôi nhìn trúng khối vải này trước, chúng tôi trả tiền trước, dựa vào đâu nói là của cô?”
“Cô!” Hàn Nhân còn muốn nói, lại bị Trương Hiểu Phong kéo lại.
Trương Hiểu Phong nhỏ giọng nói: “Cô ấy là con gái của bí thư chi bộ.”
Mặt Hàn Nhân biến đổi, cố gắng nhịn xuống, chỉ là không cam lòng trừng mắt nhìn Ngô Man.
Lâm Lộ Lộ biết các cô nhận ra mình, trên mặt lộ ra thái độ kiêu ngạo hơn người một bậc, còn vừa nói vừa cười thương lượng với Ngô Man: “Khối vải này có thể làm một cái áo mới, chờ cậu được chọn vào đoàn văn công vừa vặn mặc.”
Nhân viên mậu dịch bọc vải lại, cực kỳ hâm mộ nói: “Đoàn văn công? Đây chính là đơn vị tốt.”
“Ai nha. Còn không biết được tuyển hay không, Lộ Lộ cậu đừng nói nữa.” Trên mặt Ngô Man không che hết ý cười.
Hàn Nhân tức giận cắn răng, Trương Hiểu Phong vỗ vỗ vai cô, nhỏ giọng nói: “Đừng giận, còn có vải khác nữa mà.”
Nhân viên mậu dịch cũng nói: “Cô đừng vội, loại hoa văn này tuần sau sẽ về thêm, lúc đó các cô đến sớm chút, nhất định mua được.”
Ngô Man và Lâm Lộ Lộ liếc nhau, cố ý dùng giọng nói mấy người có thể nghe thấy nói: “Mình cũng không thích mặc quần áo giống người khác, nhưng đến lúc đó mình mặc mấy lần rồi, người khác nhặt lại đồ chúng ta mặc có quan hệ gì?”
Hàn Nhân tức giận vành mắt đỏ bừng, suýt nữa nhào tới: “Cô!”
Trương Hiểu Phong nắm chắc Hàn Nhân, Trình Dao Dao cười lạnh, khóe mắt đảo qua mặt Hàn Nhân và Lâm Lộ Lộ nói: “Mặc lại thì sao? Chưa từng nghe qua câu nói kia sao? Giống áo không sợ, ai xấu người đấy sợ.”
Mặt Ngô Man và Lâm Lộ Lộ lập tức xanh xám. Các cô tự nhận khuôn mặt mình xinh đẹp, nhưng nghe câu này từ trong miệng Trình Dao Dao nói ra, lại làm họ không có chút lực phản kích nào, đơn giản một đao mất mạng.
“Phốc phốc”, Hàn Nhân không khách khí cười ra tiếng.
Đến khi Ngô Man và Lâm Lộ Lộ tức điên người rời đi, Trương Hiểu Phong mới nói: “Dao Dao, Lâm Lộ Lộ là con gái của bí thư chi bộ, cô không cần đối chọi với cô ấy.”
“Con gái bí thư chi bộ thì sao?” Trình Dao Dao nhếch miệng, bí thư chi bộ và vợ ông mình cũng không sợ.
Chỉ còn lại khối vải màu hồng phấn hoa trắng. Lúc này Hàn Nhân không muốn nữa, chỉ một lòng nhớ tới khối vải màu đỏ kẻ ô trắng. Nhân viên mậu dịch hơi ngượng ngùng, nói với cô: “Tuần sau vải mới đến, tôi giữ cho cô một khối.”
“Nói rồi nha!” Bây giờ Hàn nhân mới vui vẻ.
Trình Dao Dao nhân tiện nói: “Tôi muốn khối vải màu hồng này.”
Hàn Nhân nói: “Không phải cô có hai bộ màu hồng rồi sao?”
“Tôi mua cho người khác.” Trình Dao Dao mua khối vải màu hồng, còn mua thêm một khối vải bông màu xanh nhạt và một khối vải màu xanh đậm. Trình Dao Dao còn đi đến quầy hàng tạp hóa mua nửa cân dầu, dùng phiếu dầu bố cô gửi cho.
Ba người mua đồ xong rồi, liền đến bưu cục.
Hôm nay đầu tháng, trong nhà nhóm thanh niên trí thức sẽ gửi đến vài thứ, bên trong bưu cục đầy người.
Trình Dao Dao lấy thư giới thiệu ra, nhân viên mậu dịch đưa cho cô một bao đồ lớn và 3 phong thư, xem ra đồ cô gửi lần trước rất hữu dụng nha.
Trình Dao Dao nhéo nhéo phong thư, hai cái thật dày, một cái mỏng hơn. Nhìn kỹ tên bên trên, bên trên một phong thư dày gửi cho Trình Nặc Nặc, người gửi cũng là bố Trình.
Trình Dao Dao dùng tay nhéo nhéo, rất dày, đoán chừng có không ít phiếu định mức. Cô trừng mắt nhìn bức thư này, do dự một chút, vẫn đưa cho nhân viên mậu dịch.
Cô mở hai phong thư ra, một phong thư viết tương đối ngoáy, trên thư hỏi thăm Trình Dao Dao ở nông thôn sao lại khổ cực như vậy, Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc có giúp đỡ cô làm việc không, bảo Trình Dao Dao giữ phiếu đường lại cho bản thân ăn, nhất định phải giữ gìn sức khỏe vân vân, rõ ràng lúc viết thư tâm tình rất kích động.
Phong thư thứ hai tỉnh táo hơn nhiều, phía trên khen Trình Dao Dao gửi thanh mai khô tới ăn rất ngon, dặn dò Trình Dao Dao phải chú ý đoàn kết, cùng em gái mình và Thẩm Yến giúp đỡ nhau. Hai, ba tờ giấy lưu loát, Trình Dao Dao xem qua, đổ tiền và phiếu định mức trong phong thư ra xem.
Phiếu định mức lần này ít hơn chút, trong đó còn có rất nhiều dòng chữ “Trợ cấp đặc biệt”, dễ nhận thấy bố Trình lấy được từ con đường đặc thù. Tiền có đủ 100 đồng. Trình Dao Dao không khỏi nghĩ đến phong thư của Trình Nặc Nặc, rất muốn biết bố Trình để gì bên trong.
Trình Dao Dao cất kỹ thư và phiếu định mức, viết một phong thư cho bố Trình. Trên thư theo thường lệ cô hỏi thăm tình hình sức khỏe của bố Trình, bảo bố Trình không cần gửi tiền cho cô, ở nông thôn không cần tiêu tiền gì mấy. Nếu có phiếu đồng hồ, có thể gửi cho cô một phiếu. Nghĩ nghĩ, Trình Dao Dao gạch câu nói này đi, chỉ nói bố Trình gửi ít quần áo cô mặc chật rồi cho cô.
Trình Dao Dao đọc lại một lần, đóng kín gửi đi. Bây giờ cô không thiếu tiền, tiền lương mỗi tháng của bố Trình có hơn 100 đồng, muốn ông mỗi tháng gửi tiền cho cô có chút cố hết sức.
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong cũng nhận được đồ trong nhà gửi, chỉ là đều