Editor : Trâu lười
Trước mặt người không nói người, sau lưng không nói quỷ. Ba người Trình Dao Dao ngồi xe trở về thôn, trong ngõ hẻm gặp Trình Nặc Nặc. Cô ta và mấy người phụ nữ ngồi trước cửa nhà Lâm Võ Hưng, trong tay mỗi người đều cầm một miếng socola nhỏ, vừa nói vừa cười, vô cùng thân thiết với Trình Nặc Nặc.
Trương Ái Hoa nhìn thấy bao lớn bao nhỏ trong tay Trình Dao Dao, lập tức lôi kéo nói : « Ôi nha, người trong nhà thanh niên trí thức Trình gửi đồ tốt gì tới vậy, một bao lớn như thế. Vừa rồi chúng tôi đã nhìn qua bao của thanh niên trí thức tiểu Trình, người ta còn có socola Liên Xô nữa. Thanh niên trí thức Trình, trong bao của cô có gì, cũng cho mọi người mở mắt một chút, đừng hẹp hòi ! »
Ở nông thôn, cái loại trắng trợn muốn ăn đồ của người khác là loại không có gia giáo, thế mà người đàn bà Trương Ái Hoa này nói ra miệng được. Những người khác cũng cười hì hì xem ồn ào, hương vị socola rất ngon. Có táo hay không đánh một gậy là biết, dù sao mất mặt là Trương Ái Hoa, chỗ tốt thì mọi người cùng hưởng.
Trình Dao Dao lạnh lùng liếc bà ta, bên trên kẽ răng vàng khè đầy socola, khỏi nói cay mắt bao nhiêu. Hàn Nhân tức giận mắt trợn trắng, Trương Hiểu Phong kéo Trình Dao Dao lại, cười chào hỏi đám người, nói : «Đây là đồ trong nhà Dao Dao gửi tới, còn chưa mở ra đâu. »
Trình Nặc Nặc cũng hé miệng cười, chỉ là trong giọng nói có chút cô đơn : « Bao của chị Dao Dao lớn hơn bao của em nhiều, cũng không biết bố gửi đồ tốt gì cho chị. »
Những người đàn bà này liếc nhau, con dâu thứ ba Lưu Mẫn của Lâm Võ Hưng cười nhã nhặn nói : « Đồ của hai chị em sao còn phải tách ra gửi ? Bưu phí đắt cỡ nào a. »
Trương Ái Hoa ồ một tiếng : « Cha ruột cũng bất công đấy chứ. »
Không biết Trình Nặc Nặc nói gì sau lưng, cả đám đàn bà đều căm phẫn, nghiễm nhiên bố Trình bất công, giống như Trình Dao Dao chiếm chỗ tốt hơn Trình Nặc Nặc bao nhiêu.
Trương Ái Hoa tham lam nhìn chằm chằm đồ trong tay Trình Dao Dao, nói : « Trong bao của thanh niên trí thức Tiểu Trình chỉ có hai thanh socola, cái khác là quần áo không ăn không uống được, dùng cái gì ? Thôn chúng ta thiếu nhất chính là lương thực ! Thanh niên trí thức Trình, trong bọc của có không ít lương thực a ? »
Khóe môi Trình Dao Dao giật giật hiện ra đường cong mỉa mai, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói với Trình Nặc Nặc : « Bố không gửi đồ ăn cho cô ? Làm sao có thể ? Cô mau trở về lật qua mấy bộ quần áo kia xem, bên trong nhất định có đồ hộp và bánh mì lớn, ăn ngon hơn màn thầu nhiều ! Bố còn gửi thư cho cô, bên trong có một chồng phiếu lương thực dày như vậy, cô cũng đừng vứt đi như giấy rách chứ ! »
Cùng với lời của Trình Dao Dao, sắc mặt Trình Nặc Nặc biến đổi, miễn cưỡng gượng cười nói : « Chị Dao Dao, bố chưa từng gửi cho em những thứ kia, chị cũng biết… Trong thư ba gửi cho em chỉ có mấy tờ thư, ở đâu có phiếu lương… »
Trương Ái Hoa đã đứng dậy đi vào bên trong, trong miệng còn nói : « Ôi, tôi còn chưa nấu khoai lang ở trong nồi nữa, thế nào lại quên mất. »
Trình Nặc Nặc thấy thế, không nói hai lời gấp gáp đuổi theo, trong lòng hận chết Trình Dao Dao. Hôm nay cô lấy trong bao ra có mấy hộp đồ và bánh mì lớn (bánh mì Nga), cô đều giấu trước đó rồi. Nếu để bà già nhà Lâm gia nhìn thấy, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế móc ra ngoài. Bây giờ bị Trình Dao Dao nói toạc ra, Trương Ái Hoa khẳng định đi tìm bà già kia tố cáo, cô phải mau dời đồ vật đi.
Lưu Mẫn cuối cùng không nhanh không chậm đứng lên, cười cười trở về phòng.
Những người phụ nữ khác nháy mắt ra hiệu lẫn nhau, hiển nhiên biết rõ tính tình cả nhà Lâm Võ Hưng, vui mừng xem náo nhiệt.
Hàn Nhân bội phục sát đất Trình Dao Dao : « Cô thật giỏi, một câu có thể làm mấy người đó chó cắn chó. Nhưng sao cô biết Trình Nặc Nặc giấu bánh mì lớn ? »
Trình Dao Dao ra vẻ bí mật cười cười. Bố Trình rốt cuộc vẫn sủng Trình Nặc Nặc ba năm, không có khả năng cái gì cũng không gửi cho cô ta. Bên trong hàng hóa Liên Xô nhất định có bánh mì Nga có thể ăn no bụng, còn có thịt hộp ăn ngon, cô chỉ thuận miệng lừa gạt một câu, không nghĩ tới Trình Nặc Nặc thật sự giấu hai thứ này.
Mặt trời buổi chiều ngả về phía Tây, ánh nắng ấm áp bao phủ phòng bếp nhỏ ngói đen tường trắng, trên nóc bay lên khói bếp lượn lờ, thúc giục Trình Dao Dao tăng tốc, chạy tới cổng gõ cửa.
Trong lòng Trình Dao Dao vui sướng, nắm lấy vòng cửa dùng sức đập : « Bà nội, Tiểu Phi, cháu đã về ! »
« Tới đây tới đây ! » Tiếng nói mềm mại nhát gan của Tạ Phi vang lên, vừa mở cửa liền nở nụ cười thật to : « Chị Dao Dao, chị về rồi ! »
Trong lòng Trình Dao Dao tràn ra ý cười. Từ lúc cô 12 tuổi rời khỏi ông bà ngoại, mỗi khi về nhà chỉ đối mặt với phòng khách trống rỗng, chưa từng có ai ở trong nhà chờ cô, nở nụ cười đón cô.
Trình Dao Dao đưa cho Tiểu Phi một thứ : « Hàng Liên Xô, cầm ăn đi ! »
Bà Tạ đang đeo tạp dề rửa rau, oán trách Trình Dao Dao : « Mỗi lần về nhà đều dùng sức gõ cửa, nào giống con gái, Chiêu ca nhi nhã nhặn hơn cháu nhiều ! »
« Cháu vui mà ! » Trình Dao Dao đi tới, ôm bà Tạ, trên người bà có mùi xà phòng sạch sẽ và mùi của người già.
Bà Tạ chưa từng thân mật với cháu trai cháu gái của mình như thế bao giờ, lập tức căng thẳng, có chút không biết làm sao : « Làm gì vậy ? Cháu gặp rắc rối rồi ? »
« Mùi trên người bà giống bà ngoại của cháu . » Trình Dao Dao nhỏ giọng lẩm bẩm, nhanh chóng chạy đi rửa mặt.
Bà Tạ bóp mộc nhĩ trong tay, hơn nửa ngày mới