Editor: Trâu lười
“Em Dao Dao.” Thanh âm của Tạ Chiêu vừa trầm thấp vừa ẩn nhẫn, lộ ra ba phần khắc chế khàn khàn, gọi trái tim Trình Dao Dao nhảy loạn bùm bùm.
Hai tay cô đều bị Tạ Chiêu giữ lấy, không tránh thoát được, giống như trốn tránh nhắm mắt lại, ngoài mạnh trong yếu uy hiếp: “Anh dám… Em, em sẽ tức giận!”
Gió đêm thổi qua hơi lạnh ướt át, hoa nhài rì rào run rẩy theo gió, nụ hoa hé mở, bay ra mùi thơm làm say lòng người.
Tạ Chiêu cúi thân thể cao lớn xuống, ôm Trình Dao Dao vào trong ngực, làm ánh trăng cũng không thể thăm dò được cảnh xuân sắc mê người.
“Ngoan, anh nhìn một chút…”
…
Trình Dao Dao hầm hừ núp ở một bên, khóe mắt còn mang theo nước mắt, mặc cho Tạ Chiêu dỗ thế nào cũng không chịu để ý đến hắn.
Đồ đàn ông thối!
Tạ Chiêu dỗ cô một lúc, thấy Trình Dao Dao vẫn tức giận, liền lấy một quả dưa hấu ngâm trong sông lúc trước lên, tách ra thành hai nửa. Dùng thìa múc một miếng dưa hấu ngọt nhất ở giữa đưa tới bên miệng Trình Dao Dao: “Em Dao Dao, ăn một miếng.”
Trình Dao Dao nhặt cỏ xanh ném lên người Tạ Chiêu: “Đại lưu manh đi ra!”
“… Là em không chịu buông anh ra.” Hai chữ lưu manh làm tai Tạ Chiêu nóng bỏng, mấp máy môi, thấp giọng giải thích một câu cho mình.
Lời vừa nói ra hắn liền ý thức được không tốt, Trình Dao Dao lập tức xù lông lên, đỏ mắt nhào tới cắn hắn: “Anh nói linh tinh! Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!”
“Được, là anh.” Một tay Tạ Chiêu nâng cao dưa, một tay vỗ vỗ tóc cô vuốt lông.
Trình Dao Dao rất mê luyến giọng nói của Tạ Chiêu, bị hắn thấp giọng dụ dỗ ở bên tai rất lâu mới không tức giận. Vụng trộm nhìn Tạ Chiêu, sắc mặt hắn chính trực thản nhiên, không cười nhạo bộ dáng vừa rồi của mình, cuối cùng dần dần hõa hoãn lại.
Trình Dao Dao quệt mồm, quét mắt nhìn dưa hấu trong tay Tạ Chiêu, hừ hừ nói: “Dưa hấu này ngọt không?”
“Rất ngọt.” Tạ Chiêu biết nghe lời, lập tức đưa thìa dưa hấu đến miệng Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao bất đắc dĩ há mồm ăn, mát lạnh như mật, nước ngọt lập tức trôi xuống cổ họng, làm cả người mát lạnh thoải mái.
Trình Dao Dao lập tức tỉnh táo tinh thần, tự mình lấy thìa bắt đầu ăn.
Thôn Điềm Thủy luôn luôn quy củ, lúc trông dưa có thể ăn, nhưng không được mang đi. Hôm nay vừa đến ruộng, Trình Dao Dao liền chọn một quả dưa, ngâm trong nước suối, lúc này vớt ra vô cùng mát lạnh, ăn vừa vặn.
Dưa không lớn, Trình Dao Dao và Tạ Chiêu anh một ngụm em một ngụm, không biết ăn hết lúc nào. Trên tay hai người đầy nước dưa hấu, chạy đến bờ sông rửa tay.
Tạ Chiêu hái một lá xà phòng, nắm chặt tay Trình Dao Dao xoa xoa. Trình Dao Dao còn tức giận Tạ Chiêu, ghét bỏ đầy tay hắn ra, tự mình rửa.
Tạ Chiêu rũ mắt, lặng lẽ nói: “Em Dao Dao, đừng chạy xa, có rắn.”
“!!!” Trình Dao Dao lập tức dán chặt vào Tạ Chiêu, cảnh giác nhìn mặt nước lăn tăn, nước suối trong đêm lờ mờ, thỉnh thoảng toát ra một cái bong bóng, dọa Trình Dao Dao mơ hồ: “Chỗ nào? Chỗ nào có rắn?”
“Có anh ở đây, không sợ.” Tạ Chiêu nắm tay cô, xoa xà phòng lên, rửa từng ngón tay nhỏ nhắn, rửa sạch mới kéo cô đứng dậy.
Tạ Chiêu kéo một sợi dây thừng, vớt ra một cái giỏ tre từ trong sông, bên trong có tiếng động.
Trình Dao Dao lại gần nhìn, bên trong có mấy con cá tạp và rất nhiều tôm màu nâu đỏ: “Thật sự có tôm! Ngày mai làm tôm chua cay ăn!”
“Ừm, vậy bắt nhiều một chút.” Tạ Chiêu đổ cá tôm vào bên trong cái giỏ khác, vứt mấy con ếch lột da vào bên trong giỏ tre, thả hai cái giỏ vẫn như cũ vào trong nước, lẳng lặng chờ đợi tôm cá mò vào.
Tạ Chiêu nói: “Anh đi kiểm tra ruộng dưa, em ở chỗ này nghỉ ngơi?”
Dưa trong ruộng mênh mông bát ngát, bụi cỏ phía xa xa đen kịt, thỉnh thoảng phát ra thanh âm xột xoạt. Trình Dao Dao không chút do dự lắc đầu: “Em không muốn.”
Tạ Chiêu nắm tay cô, nói: “Vậy chúng ta cùng đi.”
Ánh trăng như sương, chiếu xuống bờ ruộng sáng tỏ. Trình Dao Dao đi theo bên người Tạ Chiêu, đi xung quanh ruộng dưa kiểm tra một phen. Nông dân chân thật chất phác, trừ một số tên đầu trộm đuôi cướp và trẻ con, có rất ít người đến trộm dưa. Người trông dưa cần phòng chính là một ít dã thú cỡ nhỏ, ví dụ như thỏ rừng và lợn rừng.
Trình Dao Dao hỏi: “Có tra không?”
“Tra?” Bên trong đôi mắt của Tạ Chiêu lộ ra mấy phần hoang mang: “Là động vật sao?”
“Vâng, là động vật giống con nhím.” Trình Dao Dao khoa tay nói cho Tạ Chiêu nghe: “Trộm dưa ăn, phải dùng thép đâm nó…”
(猹: phát âm chá. Tra là một con thú giống như con chồn chó, loài động vật thích ăn dưa, được Lỗ Tấn miêu tả trong tiểu thuyết “Cố Hương”.)
Tạ Chiêu nói hắn chưa từng thấy con tra, nếu Trình Dao Dao thích con nhím, hắn có thể bắt một con cho cô. Trình Dao Dao nhớ tới con chuột tre chết thảm trong tay Tạ Chiêu lần trước, vô cùng lễ phép từ chối hắn.
Nhưng Trình Dao Dao đã nhắc nhở Tạ Chiêu, hắn mang theo bẫy bắt thỏ, đặt mấy cái trong ruộng dưa. Kiểm tra hết ruộng dưa to như vậy, ngoại trừ có một con rắn cỏ hù dọa Trình Dao Dao, cũng không phát hiện thêm cái gì khác thường.
Giày vò một phen, hạt sương dần dần rơi xuống. Trình Dao Dao chà xát cánh tay, cuối cùng cảm thấy lạnh. Tạ Chiêu cầm cái thảm mang đến cho Trình Dao Dao trùm lên, để cô tựa vào trong lồng ngực của mình ngủ một lúc.
Trình Dao Dao ngáp một cái, yên tâm dựa vào trong ngực Tạ Chiêu: “Vậy sau nửa đêm anh gọi em dậy, em đổi với anh.”
“Ừm, ngủ đi.” Tạ Chiêu che mắt Trình Dao Dao.
Ánh trăng bị Tạ Chiêu lấy tay ngăn chở, trước mắt một mảnh tăm tối. Trình Dao Dao tựa vào người Tạ Chiêu, dương khí thừa dịp chui vào khắp thân thể, làm cô cảm thấy vô cùng hài lòng, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Trình Dao Dao ngủ một giấc đặc biệt ngọt ngào, đến khi tiếng chim hót và tiếng nước chảy đánh thức cô.
“Ưm…” Trình Dao Dao nghiêng cái đầu, phát hiện mình gối đầu trên đùi Tạ Chiêu. Tạ Chiêu một tay chống cằm, một tay khoác lên eo cô, hai mắt hẹp dài nhắm lại, vẻ lạnh nhạt tránh xa người nghìn cây trên mặt nhạt đi rất nhiều.
Tạ Chiêu dạo này ăn uống no đủ, hình dáng gương mặt không giống lúc trước gầy gò lõm vào, đường cong ở cằm lưu loát, vừa đẹp trai vừa tài giỏi. Một đêm trôi qua, trên cằm xuất hiện râu cằm đen đen, Trình