Editor: Trâu lười
Máy kéo nhãn hiệu Đông Phong này là đại đội mua từ trong tay đội sản xuất khác, chỉ mới 6 phần. Nhưng sáng bóng sạch sẽ, nhìn qua cũng có 7,8 phần mới. Tạ Chiêu làm việc luôn luôn cẩn thận, mỗi lần lái xe xong đều cẩn thận bảo dưỡng, đại đội bên trên hết sức yên tâm với hắn.
Người trong thôn lên huyện luôn luôn dựa vào xe bò, hoặc đi bộ tới huyện, trên đường đi may mắn có thể đi nhờ máy kéo của đội sản xuất khác. Bây giờ trong thôn mình có máy kéo, người trong thôn vô cùng cao hứng.
Trời còn chưa sáng, các thôn dân muốn lên huyện đã chờ ở cửa thôn. Tạ Chiêu lái máy kéo tới, những người này như ong vỡ tổ chen lên xe. Tạ Chiêu ít nói, tư thế oai phong không giống những người lái xe hay la lối om sòm đùa giỡn khác, thấy có người mang theo trẻ con, hoặc đồ vật nặng nề, hắn còn phụ giúp đỡ lên xe.
Người trong thôn luôn tránh xa đồ chó con nhà địa chủ này, ít nhiều có chút xem thường. Bây giờ Tạ Chiêu quay người trở thành người lái xe duy nhất trong thôn, về sau không thiếu thời điểm phiền phức muốn nhờ Tạ Chiêu, trên mặt không khỏi ngượng ngùng.
Tạ Chiêu không nói gì lái xe đi, thời gian dần dần trôi qua, mấy người phụ nữ trong buồng xe phía sau bắt đầu bàn tán về Tạ Chiêu.
“Tạ Tam năm nay cũng 20 tuổi rồi đúng không? Trong nhà làm mối cho hắn chưa?”
“Thành phần cao như vậy, con gái nhà ai dám gả cho hắn?”
“Đáng tiếc một bộ dáng Nhạc Mây.”
“Ai ai, nhà mẹ tôi có đứa em họ, trong nhà có 8 đứa nhỏ, nghèo đến nỗi vang loong coong. Nếu Tạ gia chịu, tôi có thể kết hợp nha!”
“…”
Trình Dao Dao ôm bao quần áo nhỏ ngồi bên trong vị trí tốt nhất, bên tai nghe mấy người phụ nữ nông thôn nói đùa, lửa giận trong lòng cháy hừng hực. Phụ nữ trong thôn muốn nói chuyện với cô, cô liền nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Mấy người phụ nữ kia nhếch miệng, nháy mắt cho nhau, khỏi phải nói, Trình Dao Dao đúng là người từ thành phố đến, khinh thường người khác.
Nhưng các cô đều lĩnh giáo qua tài ăn nói của Trình Dao Dao, cũng không trêu chọc cô, tiếp tục mồm năm miệng mười bàn tán chuyện bát quái trong thôn.
Xe rốt cuộc đến huyện, mấy người phụ nữ kia mang theo rau dưa xuống xe rời đi, bên tai Trình Dao Dao cuối cùng được thanh tịnh lại. Tạ Chiêu đi vòng ra sau buồng xe, đưa tay đỡ Trình Dao Dao xuống xe, Trình Dao Dao lại đẩy tay hắn ra, tự mịnh vịn tay nắm nhảy xuống xe.
Khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao từ trước đến nay luôn thay đổi thất thường, Tạ Chiêu đã sớm quen, nói: “Xe phải lưu lại nhà máy phân hóa học chở hàng . Anh đưa em đến nhà văn hóa trước.”
Trình Dao Dao biểu thị mình có thể tự đi. Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào, Trình Dao Dao bẹp miệng, quay người đi đằng trước. Tạ Chiêu cầm giỏ lớn đi theo sau cô. Hai người một trước một sau đi tới, bộ dáng không quen biết nhau.
Trình Dao Dao quen đường đi thẳng đến cửa nhà văn hóa huyện, Tạ Chiêu đứng ở cửa chờ cô. Cổng nhà văn hóa huyện hôm nay vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều cô gái xinh đẹp cười cười nói nói ra vào, lúc nhìn thấy Tạ Chiêu đều không khỏi nhìn chằm chằm hắn, mấy người không sợ còn chụm đầu kề tai cười.
Mặt Tạ Chiêu không biểu tình dời mắt, đứng ở chỗ thoáng mát bên tường chờ Trình Dao Dao ra. Hoàn cảnh chỗ này rất tốt, các cô gái ra vào ăn mặc sạch sẽ xinh đẹp, dạng này mới hợp với Trình Dao Dao. Nếu không phải vì mình…
Bên trong nhà văn hóa huyện hôm nay vô cùng náo nhiệt, mấy cô gái ở đoàn văn công ăn mặc vô cùng xinh đẹp, chen chúc đứng chụp ảnh. Trình Dao Dao nhìn một chút liền thấy Ngô Man, cô ta mặc một cái váy Bragi màu đỏ may bằng vải lần trước mua, môi tô son đỏ tươi, chen ở giữa hàng ngũ. Thấy Trình Dao Dao, lập tức ném tới nụ cười cực kỳ đắc ý.
Trình Dao Dao không để ý tới cô ta, trực tiếp tìm được văn phòng Trầ Dũng. Hôm nay Lưu Hiểu Lỵ cũng ở đây, bụng cô lớn hơn một vòng so với lúc trước, giống như thổi khinh khí cầu, chỉ là sắc mặt không tốt lắm.
Nhìn thấy Trình Dao Dao, Trần Dũng mở miệng liền nói: “Sao lần trước cô không đến báo danh? Thực sự quá đáng tiếc!”
“Tôi về suy nghĩ kỹ, tôi không thích hợp với công việc ở đoàn văn công, cảm ơn ý tốt của anh.” Trình Dao Dao cười nói.
Mặt Trần Dũng tràn đầy tiếc hận, còn định nói cái gì.
“Được rồi, cô ấy có tính toán của mình.” Lưu Hiểu Lỵ đẩy Trần Dung, nhiệt tính nói với Trình Dao Dao: “Cô đến đúng lúc, dầu gà tung lần trước cô làm còn không? Mùi vị quá ngon!”
Trần Dũng nghe vậy lập tức sốt truột nhìn chằm chằm cái bao của Trình Dao Dao. Lần trước hắn cảm thấy dầu gà tung của Trình Dao Dao nhìn bề ngoài thường thường giá lại đắt, chỉ mua một bình, không nghĩ tới hương vị ngon như vậy! Lưu Hiểu Lỵ luôn không đói bụng dùng dầu gà tung ăn với cơm, mỗi bữa có thể ăn nhiều hơn hẳn!
“Còn.” Trình Dao Dao lấy mấy cái bình ra, đặt lên bàn theo thứ tự: “Đây là dầu gà tung, đây là nấm tương, giá giống như lần trước.”
Trần Dũng tranh thủ thời gian tính toán đưa tiền giấy cho Trình Dao Dao. Lưu Hiểu Lỵ cười nói Trình Dao Dao: “May mà có thanh mai khô và dầu gà tung của cô, mấy ngày nay tôi có thể nuốt trôi một chút đồ, thật sự không biết nên cảm ơn cô thế nào.”
Trình Dao Dao cất tiền giáy vào ví nhỏ, nghe vậy nghĩ nghĩ nói: “Tôi có một em gái, năm nay 15 tuổi, nếu hai người biết đơn vị nào tuyển người, có thể nói tôi biết.”
Trần Dũng lập tức hỏi: “Không thành vấn đề. Thành phần gia đình nhhà em gái cô thế nào?”
“…” Khó khăn chính là thành phần gia đình. Trình Dao Dao khó xử cắn môi: “Là… địa chủ, nhưng chưa từng áp bách người dân giống loại người kia!”
Trần Dũng và Lưu Hiểu Lỵ nhìn nhau, ngược lại không giống người khác nghe tên địa chủ liền biến sắc, chỉ trầm ngâm nói: “Thành phần này vào đoàn văn công khẳng định không được, muốn đi nhà máy khác làm việc chính thức cũng không dễ dàng. Công việc trên dưới…”
Ngón trỏ và ngón cái của Trần Dũng nắm vuốt, Trình Dao Dao nói: “Không sao. Cũng không cần đơn vị quá tốt, như xưởng may, nhà máy trang phục rất nhiều, đơn vị ít chuyện là được.”
Tính tình Tạ Phi yếu đuối, đến loại đơn vị như đoàn văn công này còn không đủ một miếng ăn của người ta, không bằng đi nhà máy nữ công phổ thông, bình an là tốt rồi.
Trần Dũng đáp ứng, nghiêm túc cam đoan sẽ giúp Trình Dao Dao lưu ý: “Dù sao em gái của cô còn nhỏ tuổi, tôi chậm rãi tìm giúp cô, những đơn vị tốt kia tuyển người tôi lập tức báo cho cô.”
Trình Dao Dao cảm ơn vài câu rồi tạm biệt đi về. Lưu Hiểu Lỵ đỡ eo đứng dậy muốn đưa cô ra, chợt “Ôi” một tiếng, sắc mặ tái nhợt.
Trần Dũng vội vàng đỡ vợ: “Sao vậy? Lại không thoải mái?”
“Không có… Em nghỉ chút sẽ không sao.”
Lưu Hiểu Lỵ chậm rãi ngồi xuống, cay mày, một lúc lâu mới đỡ.
Trình Dao Dao cũng ân cần nói: “Sắc mặt của cô rất yếu, đã đi kiểm tra chưa?”
Lưu Hiểu Lỵ cười cười nói với Trình Dao Dao: “Kiểm tra rồi, bác sĩ nói thân thể tôi yếu ớt, sợ lúc sinh con có thể gặp nguy hiểm.”
Trần Dũng đỡ vợ, lộ ra vẻ mặt lo lắng. Trình Dao Dao nghĩ nghĩ, đưa một bọc giấy qua: “Cái này… Cô cầm lấy mỗi ngày ngâm nước uống, nếu hôm đó sinh con vẫn không có sức, ngậm một ít ở trong miệng.”
Trần Dũng mở bọc giấy ra xem, là một ít rễ sâm. Điều kiện nhà hắn không tệ, miếng nhân sâm cũng ăn qua rồi, sao có thể để mắt đến chỗ rễ sâm này, nhưng Trình Dao Dao có lòng, hắn vẫn giữ lại, trịnh trọng cảm ơn Trình Dao Dao một lần nữa.
Trình Dao Dao khoát khoát tay, trong lòng nhỏ máu. Đây chính là sâm núi được tưới nước linh tuyền a, lúc đầu muốn gửi cho bố nguyên chủ.
Trình Dao Dao để Trần Dũng chăm sóc Lưu Hiểu Lỵ, tự mình đi ra ngoài, lúc đi qua sân khấu, lại chạm phải Ngô Man và mấy cô gái trong đoàn văn công.
Ngô Man lớn tiếng dọa người: “Thật là khéo, lại gặp rồi.”
Trình Dao Dao liếc mắt, Ngô Man rõ ràng cố ý đứng đây chờ mình: “Cô có chuyện gì sao?”
Ngô Man chậm rãi đi vòng quanh Trình Dao Dao, cười nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy kỳ quái, sao cô không được đoàn văn công tuyển chọn? Thật đáng tiếc, tôi gặp Dương Vũ và Quý Du Du mới biết được, hóa ra cô không được tuyển chọn.”
Mặt Trình Dao Dao không biểu tình. Mấy cô gái trong đoàn văn công nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, ánh mắt vừa ao ước vừa ghen tị, còn có may mắn. May mà Trình Dao Dao không được tuyển, nếu không các cô còn có chỗ đứng sao?
Ngô Man có tư chất tốt nhất trong mấy cô gái này, hiển nhiên dẫn đầu, càng đắc ý: “Sao vậy? Cô thẩm tra chính trị không được thông qua, hay có tật xấu gì khác? Anh hai Lâm biết cô không được tuyển chọn không?”
Trình Dao Dao không nhịn được nói: “Cô nói xong chưa? Chó khôn không cản đường, tôi phải ra ngoài rồi!”
“Cô… Cô bảo ai là chó? » Sắc mặt Ngô Man thay đổi.
“Ai đáp là người đó. » Trình Dao Dao ngạo mạn hất cằm lên, khóe môi như cười như không cong lên, lạnh lùng xinh đẹp.
« Tạch tạch » một tiếng đèn flash sáng lên, chiếu vào mắt mấy người Trình Dao Dao, Ngô Man, Trình Dao Dao che mắt, căm tức nhìn về phía đầu sỏ.
Một người trẻ tuổi giơ máy ảnh cười cười, ngượng ngùng đi tới : «Vị đồng chí này, tôi là phóng viên báo tỉnh. Tôi thấy cô rất xinh, nhịn không được chụp một bức, thật sự xin lỗi. Cô cũng là thành viên đoàn văn công sao ? Tôi có thể chụp cho cô một bộ ảnh riêng. »
« Không có hứng thú. » Trình Dao Dao lạnh lùng nói.
Người phóng viên kia vẫn tràn đầy phấn khởi thuyết phục Trình Dao Dao: “Chụp ảnh xong tôi có thể rửa ra gửi tặng cô, tôi… »
Ngô Man không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển thành dạng này, gương mặt vặn vẹo, vội nói : « Phóng viên Âu Dương, không phải anh chụp ảnh tập thể sao ? »
« Đúng thế đúng thế, ký túc xá chúng tôi còn muốn chụp riêng đó.