Nước mưa vừa xua tan cái nóng mùa hè vừa ẩm ướt.
Phần lớn phòng ở thôn Điềm Thủy đều là nhà trệt, rãnh nước bẩn ngay sau phòng, muỗi bay vo ve xung quanh.Nhóm thanh niên trí thức khổ không thể tả.
Bọn họ ở nhờ nhà thôn dân, phòng chật hẹp âm u, đến đêm oi bức ẩm ướt, muỗi bay vo ve bên tai không thể không chui vào chăn, nóng nực đến mức mồ hôi nhễ nhại.
Chỉ cần không cẩn thận để hở mũi miệng hay tay chân, muỗi sẽ lập tức lao đến cắn, vừa đau vừa ngứa.Ban đêm nhóm thanh niên trí thức ngủ không ngon, trời còn chưa sáng lại phải dậy đi làm.
Quần ướt sũng mới phơi khô được một nửa, mặc lên người vừa ẩm vừa nặng, gắng sức cho chân vào bên trong đôi giày quân đội ướt đẫm, đi trêи đất vang lên tiếng cót két, bên ngoài đế giày dính đầy nước bùn.
Mặc kệ là nam thanh niên trí thức hay nữ thanh niên trí thức thích sạch sẽ cũng đều chết lặng, dù sao giặt sạch rồi lại phải đi vào bùn, chiều nào tan làm cũng mệt thối chết, hận không thể nằm luôn xuống giường ngủ say, ai còn có sức lực đi giặt quần áo giày dép?Tất cả ruộng trong thôn Điềm Thủy đều là ruộng nước, nhóm người xắn ống quần, dầm mưa giẫm vào ruộng nước cao ngang đầu gối gặt gấp, không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng máy móc làm việc.
Đến khi tiếng coi vang lên, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, tạm thời thoát khỏi việc lao động giày vò này, nắm chặt thời gian ăn cơm nghỉ ngơi.Nhóm thanh niên trí thức tạo thành vòng tròn, ngồi trêи bờ ruộng ăn cơm.
Bọn họ đến thôn được một thời gian rồi nhưng vẫn không hòa hợp được với thôn dân.
Mấy nữ thanh niên mới tới ngồi vây quanh Thẩm Yến, có người can đảm gắp một đũa mỡ heo xào dưa muối trong hộp cơm của Thẩm Yến.Trình Nặc Nặc yếu ớt nhìn Thẩm Yến, tiếp tục ăn bánh cao lương trong tay.
Bây giờ nhóm thanh niên trí thức không thích tới gần cô, chỗ trống bên cạnh cô tự động tạo ra một vòng vô hình, bị cô lập.Nhóm thanh niên trí thức cũ cúi đầu ăn cơm, chỉ có mấy thanh niên trí thức mới đến phàn nàn: “Bao giờ mưa mới tạnh, mệt muốn chết rồi.”“Còn không phải do đại đội trưởng nhất định bắt chúng dầm mưa làm việc.
Thanh niên trí thức thôn Đào Am không cần làm việc, họ nói bây giờ thôn bọn họ đang nghỉ ngơi!”“Công điểm thôn Đào Am cũng cao hơn bao nhiêu, nhóm thanh niên trí thức thôn Đào Am có thể kiếm được 8 mao một ngày.”Có người thở dài: “Đều là thanh niên trí thức, sao số của người ta tốt như vậy chứ!“Đúng vậy, chúng ta mỗi ngày mệt gần chết, Dao Dao không cần đi làm việc, vận số tốt hơn chúng ta nhiều.” Một tiếng nói yếu ớt vang lên.Nghe được tên Trình Dao Dao, Thẩm Yến biến sắc, các nam thanh niên trí thức khác cũng tỉnh táo: “Dao Dao? Đúng vậy, mấy ngày nay không thấy Dao Dao đi làm.”Lúc đầu, mấy nữ thanh niên trí thức mới đến đều cho rằng mình tài giỏi, cảm thấy mình là con gái đến từ thành phố, tự nhiên nhận được ưu đãi khắp nơi.
Về sau mới phát hiện sự thật không phải như thế, lúc này bất bình nói: “Đều là thanh niên trí thức, dựa vào đâu cô ấy không phải làm việc?”Người nhấc lên câu chuyện là Lưu Mẫn Hà.
Cô vốn cô độc u ám, sau khi rời khỏi ký túc xá càng ít xuất hiện, thường thường sẽ làm mọi người quên mất sự tồn tại của cô.
Bây giờ cô cười cười, dùng giọng nói thận trọng nói: “Dao Dao không quen làm mấy công việc bẩn thỉu này.”Nữ thanh niên trí thức Ngụy Dung không phục nói: “Đều tới từ thành phố, ai quen làm những công việc bẩn thỉu mệt nhọc này? Trình Dao Dao dựa vào đâu được đặc cách?!”Hàn Nhân tức giận nói: “Chuyện của người ta liên quan gì đến cô? Lưu Mẫn Hà, một ngày cô không làm mấy chuyện xấu thì không thoải mái đúng không?”Lưu Mẫn Hà co rúm lại, đôi mắt dưới mái tóc ngắn ngang trán bết lại không dám nhìn Hàn Nhân, giống như bị dọa sợ: “Tôi… Tôi không nói gì.”Ngụy Dung nói: “Cô ấy nói sự thật! Chúng tôi tới thôn Điềm Thủy lâu như vậy nhưng chưa từng thấy Trình Dao Dao xuống ruộng làm việc với chúng tôi! Sao không cho cô ấy nói?”Hàn Nhân nghẹn lời.Các nữ thanh niên trí thức khác cũng mồm năm miệng mười phàn nàn.
Trình Nặc Nặc chậm rãi ăn bánh cao lương, giấu nụ cười lạnh đi.
Mấy ngày này cô làm rất nhiều chuyện, những nữ thanh niên trí thức này đã có một bụng oán trách đối với Trình Dao Dao.Thẩm Yến cau mày nói: “Tôi giúp Dao Dao làm phần việc của cô ấy là được rồi? Sao các cô tính toán chi li vậy?”Thẩm Yến vừa nói xong, bầu không khí lập tức vi diệu.
Ánh mắt của nhóm người liếc về phía Trình Nặc Nặc, gần đây mọi người đều biết chuyện Thẩm Yến ghét Trình Nặc Nặc, nhưng không nghĩ tới Thẩm Yến bênh Trình Dao Dao trước mặt mọi người, còn muốn giúp Trình Dao Dao làm việc, đây là muốn ăn lại cỏ*?(吃回头草: một câu thành ngữ, có ý quay lại làm chuyện mà bản thân vốn dĩ không nguyện ý làm.)Tâm tình mấy nữ thanh niên trí thức không giống nhau, nhất là Ngụy Dung.
Ngụy Dung dựa vào dáng dấp mình không tệ, luôn lấy lòng Thẩm Yến, tự cho rằng Thẩm Yến khác biệt.
Bây giờ nghe thấy Thẩm Yến bảo vệ Trình Dao Dao, 3 phần tức giận lập tức tăng thành 7 phần, nhất định phải so đo nói: “Đây là việc Trình Dao Dao nên làm, dựa vào đâu muốn người khác giúp cô ta làm! Hơn nữa, anh có thể làm xong phần hai người sao?”Mặt Thẩm Yến trở nên khó coi.
Mỗi ngày hắn làm xong việc của mình đã rất mệt, muốn giúp Trình Dao Dao làm việc thực sự không được.
Nhưng bị Ngụy Dung chọc thủng trước mặt mọi người, ý nghĩa khác hẳn.Mặt Thẩm Yến đen sì, cầm hộp cơm đi.Ngụy Dung còn nghĩ mình có thể đè Thẩm Yến xuống, quay ra xúi giục những người khác: “Trình Dao Dao không làm việc, chúng ta phải làm thêm phần việc của một người, dựa vào đâu?!”Mấy người khác còn đang không biết làm thế nào, nghe nói thế lập tức giận dữ.
Đúng vậy, nhóm thanh niên trí thức được phân công cố định, Trình Dao Dao không đến, mình phải làm thêm phần công việc của cô, dựa vào đâu?!Thấy cảm xúc của mọi người kϊƈɦ động, Trương Hiểu Phong mở miệng nói: “Dao Dao được phân công làm việc khác, không tin cô đi xem sổ ghi chép phân công đi.”Bình thường Trương Hiểu Phong rất có uy tín, mấy nữ thanh niên trí thức Ngụy Dung dù không phục cũng không dám nói gì.Trình Nặc Nặc cười nói: “Đúng vậy.
Chị Dao Dao không cần xuống đất làm việc với chúng ta, đại đội trưởng và bí thư chi bộ nhất trí quyết định như vậy, mấy người không thể không phục.”“Được!” Ngụy Dung bị kϊƈɦ thích, bỗng nhiên đứng lên: “Tôi đi tìm đại đội trưởng! Đều là thanh niên trí thức, dựa vào cái gì mà Trình Dao Dao không cần làm việc, chúng ta phải làm mấy công việc bẩn thỉu mệt nhọc này!”“Mấy người ! Mấy người dừng lại!” Thanh âm của Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong bị tiếng hò hét ầm ĩ dìm xuống, nhìn một đám thanh niên trí thức hùng hồ đi tìm Lâm Đại Phú, hai mặt nhìn nhau, cũng chạy đuổi theo.Bên bờ ruộng dựng tạm một cái lều, dùng 4 cây tre làm cọc, trêи đỉnh che vải bạt có thể che mưa.
Lâm Đại Phú cầm bình trà nót một chén nước trà đắng, trêи môi có một vết bỏng rộp lên.
Ông sốt ruột, bọn họ đang cùng ông trời tranh giành lương thực đó! Mấy ngày nay ông cầm loa đứng trêи bờ giám sát, cuống họng khàn khàn mất tiếng, khó khăn lắm mới nghỉ ngơi được một lúc, nhóm thanh niên trí thức lại náo loạn.Nhóm thanh niên trí thức hò hét ầm ĩ, mồm năm miệng mười nói một trận, Lâm Đại Phú nghe đau cả đầu mới hiểu các cô bất bình chuyện Trình Dao Dao không đi