Trình Dao Dao không biết chuyện xảy ra trong ruộng, cô còn đang quấn chăn nhỏ ngủ trêи giường.
Tiếng mưa rơi tí tách trêи mái ngói cùng tiếng ếch kêu một xướng một họa, giống như một bản hòa âm thôi miên dài dằng dặc.Trêи bàn để một lọ hoa nhài, để thêm nước vào bên trong lọ, qua một đêm hoa đã nở, giống như hoa sen trắng trôi nổi trêи mặt nước, bay ra mùi hương thơm ngát.
Trong phòng còn có mùi lá ngải cứu đốt nhàn nhạt hòa lẫn với mùi hoa nhài, đây là mùi hương quen thuộc nhất trong phòng Trình Dao Dao vào mùa hè.Đến khi mèo con trèo lên giường giẫm vào đầu cô, Trình Dao Dao mới bất đắc dĩ mở mắt ra,hai tay giơ mèo con lên cao: “Trình Cường Cường!”(犟: tên hán việt là Cường, nghĩa là cứng đầu, cố chấp, ương bướng, không nghe lời.)Đúng vậy, mèo con đã có tên.
Người nhà đặt rất nhiều tên cho mèo con: Khoai Mập, Nhục Nhục (thịt thịt), Ngu Ngốc, Quai Quai, Meo Meo, Nguyên Bảo, Cầu Sữa,… Từ đầu đến cuối vẫn không chọn được, dù sao gọi nó là gì nó cũng thờ ơ.Có một hôm bà Tạ mắng Tạ Chiêu: “Cứng đầu!”Mèo con đang chổng ʍôиɠ lên ăn canh trứng gà bỗng nhiên ngẩng đầu: “Meo!”Bà Tạ tưởng mình nghe nhầm, thử gọi lại: “Cứng đầu?”“Meo! Meo!” Mèo con kêu to.Bà Tạ bật cười, nói: “Cứ gọi mày là Cứng đầu đi!”Mèo con nhấc chân ngắn chạy nhanh như chớp đến bên chân bà Tạ, chân trước cào ống quần bà: “Meo! Meo!”Nhưng Cứng đầu nghe không hay, sau đó đổi thành Cường Cường, cùng họ với Trình Dao Dao, tên Trình Cường Cường, cũng gọi là Mứt cam, ai bảo lông mèo con màu vàng cam, giống như đồ hộp đựng mứt cam.“Meo meo!” Chân sau của Cường Cường nhún nhảy, bụng nhỏ tròn vo.
Ngày nào Trình Dao Dao cũng vùi vào bụng mèo con hít một cái, lông mao của mèo con mềm mềm giống như lông của quả cầu đã được phơi khô, mang theo mùi sữa thơm, bị cô xoa rối tung lên.
Cường Cường còn nhỏ đã bị vứt đi nên không được uống sữa mẹ, bên trêи khuôn mặt nhỏ tròn tròn viết chữ “cuộc sống không dễ dàng”.Trình Dao Dao hít đủ rồi, ôm Cường Cường xuống giường, đun nước sôi pha sữa bột sữa cho nó.
Mấy ngày nay Tạ Chiêu bận rộn, không có cách nào đi lấy sữa dê cho Cường Cường.
Lần trước Hàn Nhân mua một túi bột sữa dê còn thừa hơn nửa, cô chê mùi sữa dê tanh nên không uống nữa, vừa vặn đáp ứng nhu cầu của Cường Cường.Múc một ít bột sữa dê cho vào cốc, dùng thìa ép mịn, sau đó đổ nước sôi vào quấy đều, mùi thơm sữa dê đậm đặc quay xung quanh phòng.
Cường Cường đứng dưới chân Trình Dao Dao vội vàng quay tới quay lui, ngẩng đầu kêu meo meo thúc giục cô.“Không được gấp, không được gấp.” Trình Dao Dao cho thêm ít linh tuyền vào bát sữa dê, đợi sữa bớt nóng sau đó cầm cốc đi ngoài: “Ra ngoài uống, không được làm bẩn phòng chị.”Cường Cường nhấc cái chân nhỏ nhắn vui vẻ chạy theo sau cô, lúc qua cửa thì dừng lại, chân trước dồn xuống cong ʍôиɠ lên, nhảy một cái bay cao — chân trước cố gắng bám vào trêи ván cửa, chân sau giãy dụa nửa ngày mới bò qua, ngã lăn trêи mặt đất một vòng mới đứng dậy, lắc lắc bụi đất dính trêи lông rồi chạy nhanh như chớp đuổi theo Trình Dao Dao đến phòng chính.Bà Tạ thường để bát đựng đồ ăn của Cường Cường bên cạnh sạp tre, một bát đựng nước một bát đựng sữa.
Trình Dao Dao đổ sữa dê vào trong bát, Cường Cường nằm sấp xuống cúi đầu vào bát uống sữa, đệm thịt ở chân sau động động, ngón tay Trình Dao Dao nhấn nhấn lên, Cường Cường chỉ vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.Trình Dao Dao đang chơi vui vẻ, bỗng nhiên trêи đình đầu bị một cái bóng che khuất: “Không được bắt nạt nó.”Trình Dao Dao ngẩng đầu, đối mặt với cái cằm sắc bén của Tạ Chiêu, cô đưa tay: “Không bắt nạt nó, em pha sữa bột cho nó uống đó! Sao anh về sớm vậy?”Tạ Chiêu nắm chặt tay Trình Dao Dao kéo cô lên, hỏi ngược lại: “Sao hôm nay dậy sớm vậy?”Lúc này bà Tạ và Tạ Phi còn đang ngủ trưa, đồ lười Trình Dao Dao ngược lại dậy sớm.Trình Dao Dao chỉ vào mèo con tố cáo: “Nó giẫm em, muốn em cho nó ăn.”Đáy mắt Tạ Chiêu chứa ý cười: “Ừm, tý nữa anh phê bình nó.”Giọng nói cưng chiều của Tạ Chiêu làm mặt Trình Dao Dao nóng lên, cô vừa tỉnh ngủ người mềm nhũn, đưa tay muốn ôm.
Tạ Chiêu nắm tay cô: “Anh đi tắm trước đã.
Anh mang cá về cho em, ở bên trong giỏ đó.”Tạ Chiêu xách một cái giỏ về để ở dưới mái hiên, Trình Dao Dao ra xem, có một con cá chuối! Trình Dao Dao vui mừng phấn khởi mang chậu gỗ tới, chuẩn bị nước, đổ cá vào trong chậu.
Cá chuối bơi trong nước, phần quai hàm mở ra đóng lại, vẫn còn sống.Cường Cường uống sữa xong mang theo cái miệng dính đầy sữa chạy tới xem náo nhiệt, nó ngồi bên cạnh cái chậu gỗ, duỗi cái chân nhỏ đập vào đầu con cá chuối.
Đuôi cá chuối bỗng nhiên hất lên, nước bắn tung tóe vào nó.“Meo!” Cường Cường bị dọa ngã lăn vài vòng trêи đất, tủi thân nằm sấp ở đấy.Trình Dao Dao vội ôm lấy nó, một giây sau lại ghét bỏ ném nó xuống: “Thối chết!”Tạ Chiêu vừa tắm xong thay quần áo sạch đi ra, thấy lông mèo con dính đầy nước, trêи miệng còn dính một vòng sữa, vô cùng đáng thương chạy xung quanh chân Trình Dao Dao, Trình Dao Dao đi vòng quanh phòng chính tránh nó, thấy Tạ Chiêu lập tức chạy thẳng đến: “Cứu mạng!”Tạ Chiêu giơ tay ôm người chui vào trong ngực, mèo con không phanh kịp trực tiếp đụng đầu vào chân Tạ Chiêu ngã lă xuống đất: “Meo! Meo!”Tạ Chiêu hỏi: “Nó sao vậy?”“Trêи người nó đầy mùi cá tanh, thối chết!” Trình Dao Dao quấn chặt trêи người Tạ Chiêu không chịu xuống, sau đó còn khiêu khích Cường Cường: “Em lên đây!”Không biết Cường Cường nghe hiểu hay thế nào, móng vuốt nhỏ ôm chặt ống quần Tạ Chiêu, kéo thân hình mập mạp bắt đầu trèo lên.Trình Dao Dao: “A a a a a a!”Trình Dao Dao nhảy xuống khỏi người Tạ Chiêu, trái lại Cường Cường vẫn cố gắng trèo lên đôi chân dài của Tạ Chiêu, Tạ Chiêu bế nó lên.Vòng ngực lúc đầu là của mình đã bị mèo thối chiếm lấy, Trình Dao Dao nhếch miệng, khoanh hai tay lại.Tạ Chiêu và mèo con nhìn nhau, Cường Cường ngồi trong tay Tạ Chiêu giống con vịt, kêu meo meo với hắn.
Tạ Chiêu nói: “Nó nói cái gì vậy?”Trình Dao Dao tức giận nói: “Nó gọi anh là bà иɦũ ɦσα, nó nói nó muống uống sữa.”Mặt Tạ Chiêu tối sầm, ném mèo con xuống đi về hướng cô.
Trình Dao Dao co chân chạy đi, đúng lúc bà Tạ đi từ trong phòng ra, Trình Dao Dao chạy thẳng đến trốn sau lưng bà Tạ: “Bà nội, Tạ Chiêu muốn đánh cháu!”Bà Tạ cười hớn hở đập nhẹ cô một cái: “Náo loạn cái gì! Không phải là trẻ con nữa mà suốt ngày đuổi nhau, đánh nhau.”Tạ Chiêu thấy bà Tạ thì dừng chân lại.
Bà Tạ nói: “Hôm nay Chiêu ca nhi về sớm vậy.
Ơ, cá chuối ở đâu ra thế?”Tạ Chiêu nói: “Bắt được ở trong ruộng.”Bà Tạ nói: “Cá chuối béo mập như này, nhất định là cá ở trêи đầu sông chui ra.
Đúng dịp hôm nay Chiêu ca nhi về sớm, chúng ta làm bữa cơm thật ngon!”Trình Dao Dao xung phong nhận việc nói: “Để cháu nấu cho, để cháu nấu cho!”“Được, Dao Dao nấu.” Bà Tạ cười ha hả nói: “Cường Cường đâu? Đến chỗ bà này.”Cường Cường cúi đầu chậm rãi đi tới, ngồi trước mặt bà Tạ kêu meo meo.
Bà Tạ đau lòng nói: “Cường Cường làm sao vậy? Ai bắt nạt mày rồi?”Trêи gương mặt bẩn thỉu của Cương Cường đầy tủi thân: “Meo!”Bà Tạ vội ôm lấy nó, không chê một thân đầy mùi cá tanh của nó, nói: “Ôi bẩn như này, không tủi thân, không tủi thân, bà bế Quai Quai đi tắm nha.”Trình Dao Dao chua chua: “Còn Quai Quai cơ, Thối Thối thì có!”Tạ Chiêu đi đến bên người cô, bỗng nhiên ôm cô nói: “Em Dao Dao không tủi thân, anh dẫn em đi tắm nhé?”Tạ Chiêu vừa vui vẻ vừa lưu manh, Trình Dao Dao không kịp phản ứng bị hắn ôm vào người như con hươu nhảy loạn, hét lên: “Anh làm trò lưu manh!”Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao đi một vòng mới thả cô xuống, mang cá đi ra sân mổ.
Nội tạng bên trong cá đen vứt hết vào vườn rau làm phân bón, còn một cái bong bong cá màu trắng, hắn hỏi Trình Dao Dao: “Muốn giẫm không?”Trình Dao Dao: “…Em không muốn.”Tạ Chiều đành phải rửa sạch bong bóng cá để chung với cá.Trình Dao Dao lại chạy tới ghé vào trêи lưng hắn, nhìn Tạ Chiêu lưu loát làm sạch vảy cá, hiếu kỳ nói: “Sao phải giẫm bong bóng cá?”Tạ Chiêu nghĩ nghĩ: “…Chơi.”Khi còn bé ít khi được ăn cá, mỗi lần bà Tạ mổ cá sẽ vứt bong bong cá trêи đất cho hắn giẫm chơi.
Dùng sức giẫm bong bóng cá vỡ ra, “Ba” một tiếng, đó là một trong những hồi ức vui vẻ nhất trong tuổi thơ của hắn.Trình Dao Dao nghe xong một lúc lâu không nói gì, bỗng nhiên dựa sát vào mặt Tạ Chiêu cọ cọ.
Tạ Chiêu được cô ăn ủi như giống như động vật nhỏ, trong lòng mềm nhũn, những vết rách lưu lại từ năm này sang năm khác đều được tình yêu của Trình Dao Dao lấp đầy.Trình Dao Dao nói: “Ném xuống đất, em cũng chơi một lần!”Tạ Chiêu ném bong bóng cá xuống đất, Trình Dao Dao giơ chân đạp mạnh xuống, bong bóng cá trơn trơn mềm mềm trực tiếp trượt ra ngoài.
Trình Dao Dao đuổi theo đạp nhiều lần nhưng không thành công, tức giận: “Lừa người!”Tạ Chiêu lấy bong bong cá để dưới chân cô, nói: “Dùng sức.”Một tay Trình Dao Dao vịn Tạ Chiêu, nhấc chân đạp mạnh.
Ba một tiếng, bong bóng cá bị giẫm nát.Trình Dao Dao vẫn duy trì động tác đó không nhúc nhích.Tạ Chiêu nói: “Sao vậy?”Trình Dao Dao khóc nói: “Em muốn rửa chân!”Cô dùng xà phòng thơm rửa sạch dép lê và chân nhiều lần, Trình Dao Dao vẫn nghi thần giả quỷ: “Vẫn còn mùi tanh.”Mắt Tạ Chiêu nhìn bàn chân trắng nõn của cô, hô hấp nặng nề: “Hết rồi.”Trình Dao Dao nảy ra suy nghĩ bất ngờ, giơ đầu ngón chân lên: “Anh ngửi xem.”Tạ Chiêu nhịn không được nắm lấy mắt cá chân của cô, ánh mắt kìm nén, bỗng nhiên buông lỏng tay ra.Bà Tạ ôm Cường Cường tắm sạch sẽ đi ra, thấy Trình Dao Dao đang rửa chân, hỏi: “Sao vậy?”Biết được chuyện Trình Dao Dao giẫm bong bóng cá làm bẩn chân, bà Tạ cười: “Lớn thế này rồi còn giẫm bong bóng cá chơi! Chiêu ca nhi cũng không ngăn cháu.”Trình Dao Dao tủi thân, Tạ Chiêu còn giật dây bảo cô chơi!Tạ Chiêu bê cá lên, nói với Trình Dao Dao: “Em Dao Dao, cá nấu thế nào?”Trình Dao Dao lập tức bị dời đi lực chú ý, cao hứng nói: “Cá chuối nấu cà chua.”Bà Tạ nói: “Chưa từng nghe qua cách làm này, có mùi vị gì?”Trình Dao Dao cố ý thừa nước đục thả câu: “Chờ cháu nấu xong bà sẽ biết.”Cá chuối được làm sạch, màng đen trong bụng cũng vứt đi.
Thịt cá chuối non mịn, thích hợp nấu cá lát.
Trình Dao Dao đặt cá lên trêи thớt, gỡ xương cá ra, chia thành hai miếng cá lớn.Đầu tiên Trình Dao Dao lấy phần thịt còn dính trêи xương cá làm thịt vụn, để ở một bên dự bị.
Cho xương cá và đầu cá vào trong nồi, đổ thêm nước và linh tuyền vào nấu thành canh cá.Hai miếng thịt cá lớn chia đôi.
Trình Dao Dao cầm dao thành thạo thái liên tục, hai miếng cá nhanh chóng biến thành lát cá trắng hồng mỏng như cánh ve.
Để cá đã thái lát xong vào bát, cho thêm một quả trứng vào, rồi cho gia vị, muối ăn, đường trắng trộn đều lên, sau đó để một bên dự bi.Cà chua trong vườn rau lớn nhanh, quả nào cũng to mọng nước.
Rửa sạch đặt lê thớt thái nhỏ, nước cà chua bắn tung tóe, ruột cà chua đầy nước chắc nịch.
Chờ dầu nóng lên thì cho cà chua cắt nhỏ vào trong rồi cho thêm ít đường đảo lên, cà chua nhanh chóng mềm nhũn đặc sệt, sau đó đổ canh cá vừa nấu chín vào.Chờ canh cà chua sôi sùng sục, cho thêm muối và bột tiêu vào, cho lửa to lên, đổ cá thái lát vào nhẹ nhàng đảo.
Cá thái lát ngấm nước chín nhanh cong lại chuyển sang màu trắng, chờ canh cá sôi lần nữa thì lập tức vớt ra.Tiếng sấm vang lên, mưa rơi liên tục, nước mưa rơi tí tách trêи mái ngói.
Trong phòng bếp Tạ gia đốt hai cây đèn dầu, người một nhà vui vẻ hòa thuận ngồi xung quanh bàn ăn cơm.Cá thái lát trắng nõn nổi trêи mặt canh cà chưa đậm đặc, bên trêи cùng có thêm ít rau thơm cắt nhỏ xanh tươi, canh cá bốc hơi nóng.
Dưới ngày mưa ầm ướt, ăn một bát canh cà chua nấu cá chua ngọt nóng hổi, cả người hoàn toàn thoải mái.
Miếng cá thái lát vừa cho vào miệng lập tức tan ra, không có cái xương cá nào.Bà Tạ và Tạ Phi đều rất thích ăn thế này, Tạ Chiêu cho thêm ớt vào bát, ăn đến nỗi chóp mũi đổ mồ hôi, hai cánh môi đổ ửng, ánh mắt tỏa sáng.Mèo con Cường Cường cũng hài lòng, nó được ăn một bát canh cá có thịt vụn nhỏ, không cho thêm gia vị gì, tươi ngon kêu meo meo.
Cường Cường không làm ầm ĩ với bà Tạ, vùi đầu uống canh say sưa ngon lành, lông mao quanh mặt lại bị bẩn.Tạ Phi nói: “Thịt cá ăn ngon quá, anh, ngày mai anh đi bắt tiếp đi ạ.”Bà Tạ gắp hai miếng cá để vào bát Dao Dao, nói: “Cháu cho rằng ngày nào cũng may như thế à? Đây là cá từ đầu sông tràn ra, cá bơi tới cuối sông, đúng lúc rơi vào trong ruộng không ra được.”Trình Dao Dao nói: “Vậy mang lưới đi bắt đi ạ.”Bà Tạ buồn cười: “Đây là cá của tập thể! Chiêu ca nhi đi