Mùa đông trên hải đảo sáng sủa tươi đẹp, ngâm suối nước nóng mãi cũng hết buổi chiều, Giang Tri và Thời Nghiêu thay áo lông vũ và áo gió, mặc hoodie đơn giản, mang giày thể thao thoải mái.
"......" Thời Nghiêu không nghĩ tới Giang Tri còn chuẩn bị nguyên bộ quần áo giày dép cho hắn.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
"Vừa người không?" Giang Tri đã sớm thay đồ xong, trước đó anh đã lên app Mua Vui Vẻ đặt hàng, hiện tại app bán quần áo còn tặng kèm dịch vụ giặt ủi sạch sẽ.
Áo dài màu trắng bạc lần trước Thời Nghiêu đưa cho anh còn cất ở nhà, gấp cất gọn gàng – Giang Tri rất thích nó.
Nếu để ý quan sát cùng tính toán, về cơ bản có thể dựa trên chiều cao và size quần áo của anh để đoán kích cỡ của Thời Nghiêu.
"Ừ, mặc vừa lắm." Thời Nghiêu thay đồ trong nháy mắt, hắn cúi đầu nhìn mình và Giang Tri, giày cũng cùng kiểu, một đôi màu xanh đen, một đôi màu xanh ô liu, tiếp tục nói, "Đẹp." Ngó Giang Tri ngày thường ăn mặc tuỳ ý thế nhưng mắt thẩm mỹ thật đúng không tồi.
Giang Tri nhảy nhẹ hai cái, giày màu ô liu, quần chín phân, cảm giác níu kéo thêm được vài tuổi thanh xuân.
Bản thân anh vốn trắng nõn nà, màu quần áo giày dép lại càng tôn lên hiệu ứng trắng ngần.
Thời Nghiêu lén lút rối rắm, hắn...!tuổi tâm lý của hắn căn bản không cách nào nhảy tưng tưng giống Giang Tri được.
"Lại đây nhìn này." Giang Tri khoác vai hắn đến trước gương soi, nhìn hai thanh niên cao ráo đẹp trai hiện lên trên kính, nhịn không được nói thầm, "Quá giống hai anh em."
"Ừ, đẹp giống nhau." Khó có lúc Thời Nghiêu lại nói giỡn, chọc Giang Tri cười run cả người.
"Chúng ta đi bộ lên trên thị trấn trước, sau đó đạp xe xuống dưới chân núi, lại ra bờ biển ngắm mặt trời lặn.
Ăn cơm tối xong tiếp tục đi ngâm suối nước nóng." Giang Tri lên lịch trình, Thời Nghiêu đương nhiên là nghe theo anh.
Hai người từ biệt thự đi lên thị trấn náo nhiệt nhanh cũng mất 1 giờ, bất quá cũng may là phong cảnh dọc đường đều rất đẹp, thỉnh thoảng Giang Tri cũng dừng lại mua kem ốc quế, bánh sữa nướng ở xe đẩy ven đường, rồi lại đi tiếp.
Thời Nghiêu nhìn anh hai tay hai súng, kem lạnh thơm ngọt chảy ăn không kịp, Giang Tri lau chút kem dính bên khoé miệng, đi một chặp cũng thấy nóng ran cả người.
"Cậu muốn nghỉ một lát không?" Thời Nghiêu hỏi anh.
"Không sao, chờ tôi ăn kem xong, chúng ta đạp xe đi." Giang Tri nghĩ nghĩ, đoạn đường chút éc này có thấm vào đâu.
Hai người quét thẻ mở khoá xe đạp, bắt đầu đạp song song, đạp càng nhanh càng cảm nhận được độ lạnh của gió, Giang Tri nhìn Thời Nghiêu đạp xe cũng ra hình ra dáng, nhịn không được cười rộ lên.
Thời Nghiêu đang nghiêm túc đạp xe ngắm phong cảnh nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Giang Tri hỏi hắn: "Ở vị diện của anh cũng có xe đạp à?"
Thời Nghiêu lắc đầu, hắn chưa từng sử dụng bất kỳ phương tiện giao thông nào.
"Vậy mà anh đạp giỏi thế." Giang Tri khen thật lòng, đồng thời còn lộ vẻ hâm mộ, "Anh cũng không tập luyện nhưng cơ bắp vẫn thật rắn chắc."
"......! Ở đó có bán sữa chua phô mai, cậu muốn nếm thử không?" Thời Nghiêu thoáng nhìn xe đồ ăn ven đường đối diện, một đường đi này chỉ cần nhìn thấy chỗ bán đồ ăn vặt, Giang Tri đều dừng lại nhìn một cái, nhìn nhìn chập hồi thì mua 2 phần.
"Ăn!" Giang Tri cũng ngửi thấy mùi sữa thơm chua chua ngọt ngọt, sữa chua sánh đặc ăn rất ngon, một chút cũng không ngọt ngấy, còn có mùi sữa thơm rất đậm.
Giang Tri dừng lại ăn một ly sữa chua, còn hẹn với bác gái tóc vàng rằng khi quay lại sẽ ăn thêm ly nữa.
Thời Nghiêu yên lặng ăn xong, lúc này hai người mới tiếp tục đạp xe tiến lên.
Càng đến gần núi tuyết không khí càng lạnh băng, cũng nhờ nỗ lực vận động cho nên không hề cảm thấy lạnh, thậm chí còn thấy hơi nóng.
Hai người ngẫu nhiên cũng nói mấy câu, phần lớn thời gian một bên đạp xe một bên ngắm mây nhìn trời cùng dãy núi tuyết trắng sạch sẽ vô cùng.
Qua một lúc lâu Thời Nghiêu từ từ giảm tốc độ đạp, có rất nhiều lần Giang Tri đạp không kịp hắn, hiện tại lại đang lên dốc, sẽ phải tốn thêm không ít sức lực.
"Hô ——" Giang Tri thở dốc một tiếng lớn.
Thời Nghiêu nhìn thấy trán anh đổ mồ hôi lấm tấm, còn chưa kịp chảy xuống đã bị Giang Tri nhanh tay lau bằng tay áo.
Hai người rốt cuộc cũng tới được chân núi, Giang Tri nhìn một mảng cỏ xanh biếc chạy dài đến lưng chừng núi, phần bên trên đều đã bị tuyết trắng bao phủ.
Đứng ngắm phong cảnh trong chốc lát, Giang Tri cũng lấy lại sức, mới nói: "Chúng ta ra biển ngắm hoàng hôn đi!"
Khi quay về Thời Nghiêu bỗng nhiên nói: "Tôi muốn thử cái kia."
Giang Tri nhìn theo tầm mắt hắn, thì ra là xe đạp đôi!
"Cũng được." Giang Tri chưa từng chơi loại này, anh vừa mở khoá Thời Nghiêu đã nhanh chân ngồi lên phía trước, anh chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi phía sau.
Hai người cùng đạp một chiếc xe quả thật nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đường đi bây giờ đa số đều xuống dốc, Giang Tri hầu như không cần phải động chân, chỉ cần Thời Nghiêu điều khiển phương hướng ổn, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Thời Nghiêu nghe tiếng cười nhẹ đằng sau, nhịn không được cũng cong môi cười theo.
Lúc xuống núi gió rất lớn, đầu tóc Giang Tri bị thổi dựng cả lên, anh hưng phấn nhỏ giọng "Ô" một lúc lâu, cho rằng không ai nghe thấy, kỳ thật tất cả đều bị Thời Nghiêu nghe được.
Đi qua xe bán sữa chua phô mai khi nãy, Giang Tri quả nhiên dừng lại mua hai ly, anh định cầm ra biển rồi ăn, Thời Nghiêu đã nói: "Cậu ăn đi, tôi đạp chậm tí là được."
"Vậy...!sao có thể không biết xấu hổ vậy chứ." Giang Tri nghĩ nghĩ, cầm ly lắc đầu.
"Không có gì, cậu không cần ra sức, tôi có thể điều khiển phương hướng, nếu cậu rảnh chỉ cần đặt hai chân lên là được." Thời Nghiêu đã ngồi lên xe đạp, Giang Tri ngẫm lại thấy cũng đúng liền ngồi lên ghế sau bắt đầu ăn.
Anh ngẫu nhiên đặt chân lên bàn đạp, phát hiện Thời Nghiêu đạp xe vừa nhẹ vừa nhanh như bay, lúc này mới hoàn toàn từ bỏ ý định đạp phụ.
Khi hai người bọn họ đến vách đá sát biển vừa lúc mặt trời đang từ từ lặn xuống, quả cầu lớn màu đỏ pha cam từ từ biến mất từng chút một, giống như bị biển rộng xanh thẳm nhẹ nhàng cắn nuốt.
"Thật đẹp." Giang Tri cảm thán, một số quang cảnh dù có xem bao nhiêu lần cũng không cảm thấy chán ngán.
Giang Tri có một niềm tin kiên định quái dị, mặc kệ vị diện Đế quốc phát triển cỡ nào, vị diện Tiên Ma kỳ ảo cỡ nào, chỉ cần anh trở lại tiểu tinh cầu đều sẽ tự nhiên cảm nhận được một sự an tâm bình yên đến lạ.
Sau khi mặt trời lặn, Giang Tri và Thời Nghiêu quay về trấn nhỏ, lần này ăn hamburger, cá và khoai tây chiên (món fish and chips của Anh) chấm sốt sữa chua.
Khẩu vị Thời Nghiêu tương đối thiên về món ăn Hoa Quốc, hắn không thích hamburger cùng cá và khoai chiên cho lắm, thấy Giang Tri ăn rất ngon miệng thì cũng bắt chước ăn theo.
Trời tối Giang Tri dẫn Thời Nghiêu đi ngâm suối nước nóng núi lửa trong rừng, nơi này vừa rộng lại vừa kín đáo, buổi tối cũng không có bao nhiêu người tới, Giang Tri thật sự coi hồ suối nước nóng thành bể bơi, tự do tự tại sung sướng bơi lội quay cuồng.
Suối nước nóng trong rừng mùi lưu huỳnh đặc biệt nồng, mơ hồ còn có thể thấy được sương trắng toả ra mờ mịt, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim kêu, còn có âm thanh vỗ nước "thình thịch" của Giang Tri.
Anh chưa từng học bơi lại tựa như có thiên phú trời sinh, mỗi khi xuống nước đều trở nên linh hoạt mạnh mẽ giống loài cá, bơi qua bơi lại thoải mái.
Thời Nghiêu đang đứng dựa vào tảng đá xanh lớn, yên lặng thu hồi tầm mắt.
Đúng là chơi vui vẻ thì không coi ai ra gì, nơi này tối om, chỉ có đôi chỗ được ánh trăng yếu ớt chiếu tới, không đủ để nhìn ra cái gì, nhưng bóng tối chẳng có ảnh hưởng đến mắt Thời Nghiêu, hắn nhìn rõ mồn một thân hình thon dài trắng nõn của thanh niên đổi đủ loại tư thế bơi, nào là bơi bướm, bơi ngửa,...
Tiếng nước ào ào