Giang Tri trực tiếp dùng tay ăn pizza, phô mai thật đẫm, kéo sợi thật dài, mùi bơ sữa thơm nồng, mười phân vẹn mười.
Thời Nghiêu thấy vòng cổ bị rơi ra ngoài áo ngủ của Giang Tri, nghĩ tới gì đó, lại nói: "Giang Tri, tôi có thể nhìn dụng cụ phát xạ xuyên thời không của cậu được không?"
"A? Có thể có thể, lại đây, anh tự lấy đi, tay tôi bẩn rồi." Giang Tri có chút ngạc nhiên, đây là của hắn cho mình mà.
Hai bàn tay đều dính phô mai và dầu, Giang Tri chỉ có thể ngước nhẹ cổ lên, nghiêng người ghé lại gần, để Thời Nghiêu tự cởi bỏ mặt dây chuyền.
Thời Nghiêu cởi sợi dây cùng dụng cụ phát xạ xuống, cúi đầu sờ sờ dụng cụ phát xạ.
Quả nhiên, tự nhiên chi lực lần trước hắn cho vào đã bị hấp thụ sạch sẽ.
Giang Tri vẫn tò mò nhìn hắn, không biết hắn bỗng nhiên lấy dụng cụ phát xạ làm gì.
Đương nhiên, Giang Tri nhìn không thấy được Thời Nghiêu lại thả thêm một luồng tự nhiên chi lực thuần hậu vào dụng cụ phát xạ.
"Được rồi, để tôi mang lại cho cậu." Thời Nghiêu đeo dụng cụ phát xạ lại cho Giang Tri.
Quá trình tiến hoá này của anh còn phải tiếp tục trong một đoạn thời gian thật dài, đồ ăn cùng linh khí tiêu hao khẳng định không ít.
Giang Tri một hơi ăn hết đồ ăn, cuối cùng cảm thấy mỹ mãn thở dài: "Tôi hết đói rồi."
Thời Nghiêu gật đầu, nghĩ thầm có lẽ có thể để cậu ăn thêm ít linh quả, năng lượng bổ sung sẽ nhanh hơn.
Nếu không, dựa vào sức ăn này của cậu, cũng không biết đến khi nào mới có thể ăn no.
"Đêm nay may mà có anh, vừa nãy tôi đói đến mức suýt chút nữa ôm bình mứt anh đào ăn luôn rồi..." Giang Tri nhớ lại cảm giác đói khát đầy sợ hãi lúc nãy, súc miệng, lúc này mới quay lại nằm trên giường.
"Ngủ ngon." Thời Nghiêu đã không còn buồn ngủ, nhưng vẫn nằm xuống bên mé giường lớn, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Lịch trình ngày thứ hai là du thuyền và ngồi cáp treo ngắm cảnh núi tuyết.
Bởi vì Giang Tri không biết trượt tuyết nên cũng không xung phong nhận việc dẫn Thời Nghiêu chơi.
8,9 giờ sáng sau khi tỉnh dậy, Thời Nghiêu và Giang Tri đi ra ngoài ăn sáng.
Sau khi ăn xong, Thời Nghiêu còn đặc biệt mua thêm cho Giang Tri một gói bánh mỳ gối cùng hai chai sữa chua uống, bởi vì rất nhanh Giang Tri sẽ lại đói bụng tiếp.
"A, cảm ơn Thời Nghiêu." Giang Tri thụ sủng nhược kinh.
Thời Nghiêu hiện tại đã sớm không còn là đại lão lãnh khốc vô tình, cao cao tại thượng không với tới nữa.
Hắn lúc đầu vẫn còn nghiêm cẩn, giờ cũng đã cởi mở thoải mái vui đùa hơn, Giang Tri đã hoàn toàn coi hắn thành bạn tri kỷ tâm giao.
Ngồi trên thuyền nhỏ nhàn nhã lắc lư, ngắm mặt biển xanh thẫm tĩnh lặng, hưởng thụ đồng thời ánh nắng ấm áp cùng những cơn gió lành lạnh, Giang Tri ngồi dựa trên boong thuyền, vui sướng ăn luôn miệng.
"...!Cậu có khát không? Đợi lát nữa xuống thuyền chúng ta đi mua nước trái cây." Thời Nghiêu thấy anh y chang chú sóc con, cầm bánh mỳ cắn mấy miếng, vô thanh vô tức (không tiếng động), hai má phính phính, cứ lo Giang Tri bị nghẹn không.
Giang Tri không nói được, chỉ có thể gật gật đầu.
Xuống thuyền, Thời Nghiêu liền vào quán gần bến tàu mua nước ép trái cây đặc sản địa phương, thơm ngọt thanh mát thoải mái, đưa một bình cho Giang Tri uống, còn lại xách theo hai bình.
Bữa trưa hai người đi ăn hải sản gần bến tàu, Giang Tri nói Thời Nghiêu ngồi vào bàn còn mình đứng ngoài gọi món.
Quán ăn ở đây đều là kiểu nửa lộ thiên, Giang Tri đứng trước ngoài cửa chọn hải sản trong bể kính, vừa chuẩn bị đi vào liền nghe thấy phía sau có người chào hỏi mình.
"Ây dzô, thật trùng hợp, xem ra sáng nay rất không tồi nha." Là Aisha, cô con gái tóc vàng xinh đẹp của chủ tiệm ngày hôm qua, cô hình như mới từ trấn trên về.
Giang Tri cười đáp lại: "Đúng vậy, nơi này rất đẹp, mỗi phút mỗi giây đều là hưởng thụ cực hạn."
Aisha hiển nhiên cũng rất tự hào, cô nàng cười, sau đó hỏi: "Đúng rồi, bạn đời anh đâu? Ngày hôm qua tôi ở trên trấn nhỏ còn thấy hai anh đạp xe đạp đôi a......"
Giang Tri: "???" Anh xác định lại trên máy phiên dịch Aisha nói "Bạn đời" chứ không phải "Bạn bè."
"Trước kia tôi chưa bao giờ phát hiện thì ra xe đạp đôi lại là loại vận động lãng mạn đến vậy." Aisha hồi tưởng, càng nghĩ càng thấy hai người thật xứng đôi.
Giang Tri muốn nói lại thôi, nhìn Aisha, tận lực giải thích: "Cái kia...!Chúng tôi chỉ là bạn bè, bạn tốt, quan hệ hữu nghị thuần khiết, không phải người yêu."
Aisha nghe xong, vẻ mặt khiếp sợ không dám din, sau đó đỏ bừng mặt, liên tục xin lỗi: "Thật xin lỗi, là tôi tự cho là thông minh, không ngờ sai rồi, bởi vì trước giờ phần lớn khách đến đây du ngoạn đều là các cặp đôi ân ân ái ái, hoặc một nhà ba người ấm áp..."
"Tôi thấy hai anh ăn ý với nhau như vậy, không nghĩ nhiều liền cho rằng hai anh là một cặp......!Thật sự ngại quá mà!" Aisha âm thầm mắng mình thiếu tâm nhãn, hai người họ cũng chưa hề nói rõ quan hệ của mình.
Chỉ là hôm quá khi ăn trong tiệm, Giang Tri gắp bánh thịt, đưa nước trái cây cho bạn anh, loại tình cảnh đó quả thật khiến người khác không thể không hiểu lầm.
Còn có...!hai người ngồi chung một chiếc xe đạp, một nỗ lực đạp xe, một ngồi sau ăn uống, lại còn cười đến xán lạn, quả thực không hiểu sai không được mà.
Giang Tri xua xua tay vội nói: "Không có gì, ha ha, chúng tôi là tình đồng chí gắn bó."
Aisha: "A." Tình cảm sâu sắc thuần tuý như vậy thật hiếm thấy.
Lúc trở vào tiệm, trái tim Giang Tri vẫn còn đập liên hồi, anh suy nghĩ cẩn thận, rõ ràng mình và Thời Nghiêu cái gì cũng chưa làm, sao trong mắt người khác lại thành gắn bó keo sơn vậy ta.
Bởi vì trong lòng có nghi hoặc, tiếp đó Giang Tri đều để ý nhìn Thời Nghiêu.
Thời Nghiêu hiển nhiên cũng bắt được ánh mắt nhìn rồi lại né của anh, hắn không hé răng, nên thế nào thì cứ thế đấy.
Quan sát tinh tế cả buổi, Giang Tri cảm thấy Aisha nhất định là nhìn nhầm rồi, bọn họ ở chung ăn ý bình thản như vậy thật sự chỉ là quan hệ bạn bè thân thiết - đừng có khi dễ hắn chưa từng có bạn bè à nha.
Nhìn thấu hết thảy, Giang Tri lại vui vẻ hài lòng mà ăn ăn uống uống, ngồi cáp treo ngắm núi tuyết, trở về lại đánh một giấc đến chạng vạng.
Rõ ràng nói dẫn Thời Nghiêu đi chơi, vậy mà từ ngày thứ 4 Giang Tri đã bắt đầu bại lộ bản tính, lười biếng dính giường không muốn động không muốn nghĩ, ngoại trừ ăn cơm cùng ngâm suối nước nóng, cơ bản chỉ có hoặc là ăn, hoặc là ngủ.
Thời gian 10 ngày nháy mắt trôi qua, hai ngày trước khi chuẩn bị rời đảo, Giang Tri mới lần nữa tinh thần toả sáng, chuẩn bị mua sắm một ít phô mai cao cấp mới lạ, hải sản, thịt bò, thịt dê, mang về nhà.
"Thịt bò ở đây ăn ngon hơn thịt bò lúc trước mua trên app Mua Vui Vẻ nhiều." Mấy ngày nay Giang Tri ăn qua đủ loại thịt tươi ngon mềm mịn, không khỏi cảm thán, "Nếu bất cứ lúc nào cũng mua được nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất thì tốt quá."
Chỉ là vận chuyền bằng đường hàng không vừa đắt vừa hiếm, huống chi mỗi nơi đều có hoàn cảnh sinh trưởng thích hợp cho các loại nguyên liệu khác nhau, muốn thực hiện "bất kỳ lúc nào cũng có nguyên liệu tươi mới" vẫn rất khó khăn.
Hai ngày này là hai ngày mua sắm tẹt ga, Giang Tri ngồi trên xe với Thời Nghiêu, đi đến đủ nơi chọn mua: phô mai tươi, phô mai Mozzarella, phô mai sữa cừu, phô mai thập cẩm các loại, v.v., thậm chí sữa bột cũng mua mấy hộp.
Vì để mua được thịt tươi mới nhất, hai người còn đặc biệt đi đến tận nông trường, vừa mua được thịt tươi còn nóng hôi hổi liền cất ngay vào tuỳ thân không gian.
Giang Tri còn nhớ phải mua "đặc sản" mang về cho A Mao, cố ý ra bờ biển mua đủ loại hải sản, định chiên cá ngân, làm sashimi cá hồi, cua sốt cho A Mao.
Anh còn khó hiểu, rõ ràng là một con hổ già đầu, lại thích ăn hải sản, thịt bò mềm, quả nhiên là A Mao biết hưởng thụ.
Thời gian nhàn nhã luôn trôi qua rất nhanh, lúc Giang Tri về đến nhà đã là cuối tháng 9, chỉ còn mấy ngày nữa là đến Trung Thu.
Anh có dự định: Trước Trung Thu anh sẽ livestream làm bánh trung thu, một phần đưa tặng nhóm ngôi sao, một phần chuyển phát nhanh gửi tặng một nhà Tống Phi Xuyên.
*****
Vừa về đến nhà, A Mao liền chào mừng hai người bằng một màn biểu diễn múa may quay cuồng, phơi ra cái bụng bự trắng phếu, sau đó gào thét đòi Giang Tri lấy đặc sản ra.
Giang Tri thả vali xuống, cười hắc hắc trấn an nó: "Được, lập tức lấy đặc sản cho cưng xem."
Anh lấy từ trong không gian ra một thùng tôm cua còn búng tanh tách, cá ngân tươi roi rói, rồi nguyên con cá hồi lớn hơn cả cánh tay.
"Anh ngồi chờ tí, đợi lát nữa ăn cơm chung cho vui." Giang Tri nói với Thời Nghiêu xong, xách đồ đạc ra sân sau.
Thời Nghiêu mang vali của anh đi cất, nhân dịp anh đang vội vàng nấu cơm, tranh thủ đi đến vị diện Tiên Ma.
Hắn quay lại đỉnh núi lần trước xuất hiện cùng Giang Tri, linh quả ở đây sớm đã bị hai người họ hái sạch bách.
Thời Nghiêu nghĩ nghĩ, bay lên tiên cảnh thượng giới, bay thẳng đến Tiên Quả Viên của Phù Quang tiên nhân.
Mới đầu Phù Quang tiên nhân cũng không phát hiện ra sự xuất hiện của Thời Nghiêu, chỉ là trong một lần Thời Nghiêu dùng thuật pháp đã làm trái tim hắn run lên, mới bị lộ tẩy.
"......" Thời Nghiêu bỗng thấy Phù Quang tiên nhân xuất hiện, không nhịn được nhăn mày, hắn nói với tiên nhân đang cười khanh khách trước mặt: "Ta muốn hái tiên quả, người có gì muốn nói sao?"
Phù Quang tiên nhân cười nói: "Thỉnh thượng thần cứ tuỳ ý hái, chỉ là lần trước hội ngộ vội vàng quá, có chút đáng tiếc không có cơ hội được thưởng thức mỹ thực của Streamer." Sau lần gặp được hai người, hắn cẩn thận nhớ lại, bấm tay tính toán hồi lâu, lại nghĩ tới hiện tượng trái tim đập nhanh đột ngột đợt trước, nhiều ít cũng đoán được thân phận của Thời Nghiêu.
Thời Nghiêu nghe ra ý tứ ẩn trong lời nói của hắn, làm bộ nghe không hiểu: "Ừ, ngươi muốn ăn gì? Lần sau sẽ mang đến cho ngươi."
Phù Quang tiên nhân cười khẽ, lắc đầu: "Thượng thần, thỉnh."
Tiên Quả Viên mây mù lượn lờ, cây trái không quá cao, Thời Nghiêu lướt qua một lượt, nhánh cây, dây leo đều treo đầy linh quả to tròn mọng mướt, ngoại trừ ba loại linh quả lần trước họ ăn, còn có dưa tròn màu xanh biển, trái cây hình giống bàn tay, v.v
Thời Nghiêu nâng tay lên xuống, hai được không ít đủ loại linh quả, gom lại một chỗ, lúc này mới từ biệt Phù Quang tiên nhân: "Xong rồi, về nhà ăn cơm thôi."
Phù Quang tiên nhân: "......" Sao lại cảm thấy thượng thần có vẻ mừng thầm cùng kiêu ngạo là sao nhỉ.
Ở sân sau, Giang Tri đã cắt sashimi cá hồi và chiên cá ngân cho A Mao, anh và Thời Nghiêu ở trên đảo ăn nhiều đến vậy, hiện tại cũng phải cho A Mao ăn thoả thê chứ.
Anh nhìn qua, kêu "Thời Nghiêu", không nghe thấy người trả lời, nghĩ Thời Nghiêu hẳn có việc nên tạm thời rời đi trước.
Anh mới vừa thở dài liền thấy từ cửa nhà truyền đến một tiếng vang "Ong", nhìn ra thì thấy Thời Nghiêu đã trở lại, còn ôm theo một túi trái cây lớn.
"A?" Giang Tri kinh ngạc nhận lấy cái túi mới phát hiện đó không phải trái cây bình thường.
"Đây là linh quả Phù Quang tiên nhân tặng, tôi thấy chúng vừa linh khí dư dả, vừa có thể no bụng, lát nữa cậu nhớ ăn nhiều lên nhé." Thời Nghiêu thành thật nói rõ ngọn nguồn của linh quả.
Giang Tri vô cùng vui mừng: "Thật á? Phù Quang tiên nhân lần trước tặng tôi túi giới tử, giờ lại tặng linh quả, lần tới tôi làm món ngon cũng phải tặng lại ông ấy mới được." S00006 có thể chọn lựa đối tượng được tặng quà.
Nghĩ đến chuyện này, Giang Tri lại