Mặt đất hấp thu máu tươi, giống như xuất hiện dị biến đặc thù, phập phồng và run rẩy kịch liệt, giống như một vách tường dạ dày mấp máy.
Trong chốc lát mấp máy, mặt đất đột nhiên vỡ nát, đá vun đều bị hút vào trong đấy vực sâu không đáy.
Lực hút đáng sợ khiến Bộ Phương và Tiểu Bạch đều ngây người.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất nứt nẻ, giống như một cái miệng khổng lồ của ác ma vực sâu, muốn hoàn toàn cắn nuốt Bộ Phương và Tiểu Bạch.
Đôi mắt màu tím của Tiểu Bạch chợt lóe lên, hai cánh kim loại sau lưng nhất thời vươn ra, tiếng động leng keng vang vọng không dứt, mắt tím cũng hóa thành mắt màu xám trắng.
Bàn tay quạt hương bồ nắm thân hình của Bộ Phương, ngăn cản Bộ Phương bị lực hút thật lớn kia thu vào.
Cánh sắt thép vỗ mạnh, khởi dậy cuồng phong, khiến thân hình hai người bay lên mặt đất.
Trong lòng Bộ Phương hơi rung động, bởi vì hắn phát hiện cường giả Thần Cảnh như hắn căn bản không có năng lực thi triển bản thân trước lực hút này.
Vị trí này cấm bay trên không, khiến hắn không thể bay lên.
Tiểu Bạch có cánh, thật ra có thể vỗ cánh, giúp dòng khí dao động ổn định thân hình.
Nhưng lực hút trong bóng tối càng lúc càng lớn, thân hình của Tiểu Bạch và Bộ Phương không ngừng bị hút vào trong đó.
Tiểu Bì nằm trên đỉnh đầu tròn vo của Tiểu Bạch.
Đôi mắt nhỏ trừng lên tròn xoe, chân nhỏ nhanh chóng bám lên thân hình Tiểu Bạch, ngăn cản bản thân bị dòng khí hút vào mặt đất.
Nhưng lực hút càng lúc càng lớn, Tiểu Bì cảm thấy bản thân giống như không thể bám trụ nổi… Rốt cuộc thân hình Tiểu Bì không thể bám lên đỉnh đầu Tiểu Bạch nữa, hoàn toàn bị hút vào trong, trong đôi mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.
Bời vì lúc trước ngủ nhiều, đột nhiên xảy ra chuyện này khiến nó cảm thấy ngoài ý muốn.
Cái quái gì? Để cho con tôm nó ngủ một giấc ngon khó như vậy sao?
Vù… vù…
Lực hút khủng bố khởi dậy một trận cuồng phong, khiến sợi dây buộc tóc của Bộ Phương cũng đứt tung, tóc Bộ Phương bung xõa trong không trung.
Ngay sau đó, Tiểu Bạch cũng không chịu nổi, cuồng phong cánh vỗ cũng không thể chống đỡ thân hình bọn họ.
Một người một con rối bị hút vào mặt đất.
………
Bên trong rừng rậm, hai thân ảnh chậm rãi đi ra.
Một người mập, một người gầy.
Người mập từ trong túi của mình lấy ra chân gà đầy mỡ nị, bẹp một tiếng, nhét vào trong miệng, nhai nuốt vài cái, ngay cả gân cũng nuốt xuống.
Thân ảnh gầy yếu, trên lưng vác nồi đen, gương mặt âm trầm hèn mọn.
- Ca a… chúng ta còn phải đi bao lâu? Sư thúc vì sao dẫn chúng ta đến địa phương quỷ quái này rồi không thấy tăm hơi?
Thân ảnh mập mạp hỏi thân ảnh gầy yếu.
Vừa hỏi, vừa nhét chân gà lấy từ trong túi vào miệng, khiến miệng cũng chu lên.
- Câm miệng! Đừng ồn ào… Sư thúc nói nơi này là bí cảnh Thiên Khuyết, có cơ duyên, hắn để chúng ta tự mình tìm cơ duyên! Ngươi đừng cả ngày chỉ biết ăn chân gà, tăng cường tu vi một chút đi, gặp được kẻ thù cũng có năng lực báo thù.
Người gầy kia xoay người, rống giận với người mập.
Tên mập bị hoảng sợ, chân gà mới gầm lên cũng cầm không chắc, đánh rơi lên sàn nhà.
- Ca a, ngươi dọa ta sợ làm gì? Ngươi xem đi… chân gà của ta rớt luôn rồi.
Tên mập vô cùng uất ức.
Tên gầy nhất thời cạn lời, hắn vì sao lại có đệ đệ ngốc như vậy.
- Sư phụ đã chết rồi, chúng ta nên báo thù vì hắn.
Nhưng năng lực của chúng ta không đủ… sư thúc mang chúng ta đi tu hành, vừa tu hành vừa tu tập