Hàn Lê mệnh lệnh thủ hạ dừng lại.
Hắn cũng ổn định thân hình, xoa đầu con chó trắng đang lăn lộn, nâng đầu nhìn bốn phía xung quanh.
Đây là một vùng rừng rậm, sâu thẳm yên tĩnh, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Mùi máu tươi khiến Hàn Lê không khỏi nhíu mày.
- Nơi này cứ cảm giác có gì đó không thích hợp… Huyết khí nồng đậm như vậy, chẳng lẽ là một vùng hung địa? Nhưng Bộ Phương vì sao lại chạy đến nơi này?
Phì phò phì phò.
Con chó trắng kia vươn đầu lưỡi liếm mặt Hàn Lê, Hàn Lê sờ đầu nó, cười nói:
- Làm không tệ, trở về nghỉ ngơi chút đi.
Một tấm ngọc phù bay ra, con chó trắng kia nhất thời biến mất.
Thu hồi ngọc phù lại, Hàn Lê đứng thẳng lên.
Hắn nhìn thoáng qua thủ vệ đứng ở bốn phía, lạnh lùng nói:
- Đều đi tìm cho ta, Bộ Phương kia khẳng định ở gần đây, cho dù khai quật hết nơi này cũng phải tìm được cho ta!
Nhóm thủ vệ đồng thời đáp lời.
Nhưng ngay sau đó, vẫn còn chưa đợi nhóm thủ vệ rời đi, mặt đất kia đột nhiên run lên.
Đám người Hàn Lê cũng giống như Bộ Phương, bị lực hút đáng sợ này hút vào, biến mất không thấy.
……….
Đầu Bộ Phương hơi ngây ngốc, hắn cảm giác trên người ấm áp dào dạt, mà trên mặt lại hơi ướt át.
Hắn mở ra đôi mắt nhập nhèm.
Tiểu Bì hiện tại nằm trên mặt hắn, trừng mắt, chân nhỏ quay tròn kia chậm rãi chuyển động, khiến hắn cảm thấy hơi ngứa.
Tiểu Bạch ngồi xa xa, vẻ mặt ngơ ngác vuốt đầu mình.
Đôi mắt màu tím chợt lóe, cũng không có bị thương.
- Nơi này là nơi nào?
Bộ Phương ngồi dậy, quanh mình là một vùng tối đen.
Nhưng bởi vì Tước Vũ Phục trên người bùng cháy quang mang màu đỏ, khiến xung quanh cũng không còn ảm đạm như vậy.
Cầm Tiểu Bì từ trên mặt mình xuống, đặt lên vai, Bộ Phương bắt đầu đánh giá bốn phía nơi này.
Xung quanh đều là tảng đá lởm chởm.
Tảng đá kia nhiễm huyết sắc, hơi dữ tợn.
- Nơi này là nơi nào… Vì sao cảm thấy cổ quái như vậy?
Bộ Phương ngờ vực thì thầm.
Tiểu Bạch đứng phía sau hắn, cái gì cũng không biết.
Bộ Phương cảm thấy nơi này giống như có loại áp lực kỳ lạ.
Loại áp lực này áp bách lên thân hình hắn, khiến hắn cảm thấy chân khí vận chuyển cũng trở nên khó khăn.
Tuy thực lực yếu bớt không ít nhưng không chỉ như thế, ở trong khu vực này, hắn giống như không thể phi hành.
Khu vực này dường như cấm năng lực phi hành.
Mang theo Tiểu Bạch, Bộ Phương bắt đầu hành tẩu.
Tảng đá màu đỏ trên vách tường kia vừa dữ tợn vừa đáng sợ, trên đó phủ kín thực vật màu đỏ, tản ra khí thế khiến người ta cảm giác nhớp nháp và ẩm ướt.
Bộ Phương hái xuống một nắm thực vật màu đỏ, cẩn thận nhìn thoáng qua.
Thực vật vậy mà do từng hạt tạo thành.
Nơi này thật hơi cổ quái.
Đi về trước thật lâu, trước mắt đột nhiên sáng lên, Bộ Phương sửng sốt, hành tẩu thêm.
Động khẩu kia không lớn, vừa vặn đủ một người thông hành.
Bộ Phương chui vào được nhưng Tiểu Bạch với thân thể cao lớn kia không qua được.
Đôi mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe sáng, lui về sau một bước, đấm một quyền lên động khẩu.
Ầm một tiếng, cả động khẩu nổ tung.
Tiểu Bạch an nhàn chui ra từ bên trong, đứng ở bên người Bộ PHương.
- Nơi này là… quan đạo?
Bộ Phương nhìn mặt đất phủ đầy chuyên thạch, nhìn thấy một tòa Đại Thành rộng lớn ở phía trước, vẻ mặt ngây ngốc.
Nơi trong lòng đất này làm sao có được tảng đá thành