"Xin chào cô Vương, tôi là Chu Kiến Quân."
"Ông chủ Chu phải không? Có chuyện gì thế?" Vương Giai Kỳ biết rõ con cá này đã cắn câu.
"Lần trước chúng ta có bàn về việc mua rau củ.
Cháu không đến mua mọi người mua hết rồi.
Lần trước cháu bảo ta để lại một ít mà đúng không? Vậy bao giờ cháu tới lấy được?"
Vương Giai Kỳ nghe xong liền biết Chu Kiến Quân đang nói phét.
"Nghe nói ông định bán rau cho đại siêu thị nhưng họ không lấy vì không có giấy kiểm định." Vương Giai Kỳ hờ hững nói.
"Nhất định là có người tung tin chơi xấu ta, đồ của tôi bán không quá chạy.
Cô Vương đã không muốn mua đồ của tôi thì tôi đành để lại cho người khác." Chu Kiến Quân kích động la hét.
"Vậy sao? Sao cháu lại nghe nói ông chủ Chu đây còn định mang nguyên liệu đi bán cho các nhà hàng khác nhưng họ đều đã có nhà cung cấp, về sau phải bày ra bán ở sạp."
Nguyên liệu của Chu Kiến Quân đều khá tốt nhưng không phải ai cũng có hệ thống đánh giá như Vương Giai Kỳ.
Hầu hết những quán ăn khác đều không thể phân biệt được cấp độ của đồ ăn.
Hơn nữa Chu Kiến Quân keo kiệt như vậy khẳng định sẽ không chiết khấu một đồng nào.
"Vậy mà cô Vương đây lại tin lời người khác chứ không chịu tin ta."
Lần trước Vương Giai Kỳ mua nguyên liệu ở chỗ Chu Kiến Quân thì đã cho người theo dõi xem ông ấy định làm gì.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Vương Giai Kỳ, Chu Kiến Quân thấy Vương Giai Kỳ muốn mua nguyên liệu của mình bèn nghĩ có thể bán cho các nhà hàng với giá cao.
Dù sao Vương Giai Kỳ cũng chỉ mở quán bán Ma Lạt Thang, giá cả nhất định không cao.
"Sao ông chủ Chu không nói thật đi?" Vương Giai Kỳ nắm thóp Chu Kiến Quân nói.
"Cháu nói đồ của ta không ai mua, chứng cứ đâu.
Đây không phải là muốn ép giá sao? Được thôi, vậy cô Vương ra giá đi." Chu Kiến Quân bị Vương Giai Kỳ ép đành phải xuống nước.
"Không cần ưu đãi, chỉ cần ông chủ Chu dẫn cháu đến tham quan trang trại là được rồi." Vương Giai Kỳ muốn biết lí do tại sao chỉ có rau củ của Chu Kiến Quân là đạt chất lượng sơ cấp.
Nếu có thể biết được cách trồng thì có thể phân tích tìm ra nguyên liệu nấu ăn trung cấp.
"Cái này.." Chu Kiến Quân do dự.
Ông không rõ là Vương Giai Kỳ thật sự muốn mua rau hay chỉ muốn học trộm phương pháp trồng rau.
"Nếu ông chủ Chu không đồng ý thì vụ làm ăn này chúng ta không cần bàn nữa." Vương Giai Kỳ làm bộ tiếc nuối nói.
"Khoan đã.
Vậy lúc nào đến xem?" Chu Kiến Quân sợ mất mối làm ăn bèn đồng ý.
"Vậy mười giờ ngày mai được không?" Vương Giai Kỳ trong lòng sớm đã có dự tính bèn nói.
"Được chứ.
Vậy ngày mai chúng ta gặp nhau tại nhà ga tàu hỏa."
"Không thể đi xe buýt sao?" Vương Giai Kỳ ngờ vực hỏi.
"Ta trồng rau ở quê."
"Chốt như vậy đi.
Ngày mai gặp." Vậy là Chu Kiến Quân không phải người Lương Khê, rau củ sơ cấp kia được trồng ở quê của ông ấy.
Sau đó Vương Giai Kỳ gọi điện cho Phó Hiểu Mai báo nghỉ một ngày.
Phó Hiểu Mai cau mày đồng ý.
Ngày mai Vương Giai Kỳ không tới, quán họ sẽ không thể bán xiên ăn vặt nhưng ai bảo Vương Giai Kỳ là bà chủ chứ.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Vương Giai Kỳ cùng Chu Kiến Quân về quê của ông ấy.
Thôn Thu Thủy Ngạn ở sát chân núi, chỉ có một con đường nhỏ dẫn thẳng tới thôn.
Hai người họ đi ô tô đến gần thôn thì phải đổi xe máy hoặc xe ba gác mới có thể đi vào trong thôn.
Ở thời điểm giao thông phát triển như này vẫn có một ngôi làng khép kín như vậy nhưng phong cảnh hai bên đường thật sự khá đẹp.
Cây cối ven đường sinh trưởng tự nhiên, tiếng chim rừng thánh thót, xa xa còn thấy những bông hoa nhỏ màu trắng không biết tên.
Vương Giai Kỳ cảm giác mình đã ra khỏi thành phố, không khí trong lành khiến cô ấy tận hưởng được bầu không khí tự nhiên này.
"Vậy đến nhà ta ăn cơm trước hay ra trang trại trước?" Chu Kiến Quân hỏi.
"Vậy chúng ta đến trang trại trước đi." Vương Giai Kỳ lấy lại tinh thần nói.
"Được rồi, ta với cháu đi xem nơi trồng rau trước."
Nói xong Chu Kiến Quân dẫn Vương Giai Kỳ tới khu ruộng cạnh chân núi.
"Ba mẫu đất này đều là của ta, chuyên trồng cà rốt, củ cải, khoai tây, rau cải." Chu Kiến Quân chỉ vào mấy miếng đất giải thích cho Vương Giai Kỳ.
"Vậy mấy mảnh đất bên cạnh thì sao?" Lần trước Chu Kiến Quân không chỉ bán những thứ này, Vương Giai Kỳ còn mua xà lách, rau mùi, cà chua với mấy loại rau khác.
"Mấy mảnh kia là của người trong thôn giao cho ta đi bán hộ." Chu Kiến Quân đại khái đoán được sự lo lắng của Vương Giai Kỳ bèn giải thích.
"Nguyên liệu này trông rất tươi ngon." Vương Giai Kỳ thấy chỗ rau này đều rất tươi.
Mặc dù bên trên lá có lỗ sâu ăn nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự phát triển của cây.
"Ta nghe nói trên thành phố rất thích ăn rau hữu cơ nên không hề phun thuốc trừ sâu, cũng không dùng phân bón hóa học." Nói đến đây Chu Kiến Quân vô cùng kích động.
"Vậy còn vấn đề về sản lượng? Với cả những cây này có vẻ cũng đã được bón phân."
"Phân bón này đều do ta điều chế.
Cách điều chế thật sự không thể nói." Chu Kiến Quân nói xong nhìn qua Vương Giai Kỳ đứng cạnh không hề bất mãn.
"Cái này cháu cũng không muốn biết." Vương Giai Kỳ bây giờ cũng đã rõ phương pháp Chu Kiến Quân trồng ra nguyên liệu sơ cấp, đất và khí hậu tốt, không sử dụng thuốc trừ sâu và sử dụng phân bón hữu cơ tự làm.
Thôn Thu Thủy Ngạn này đúng là nơi thích hợp để trồng ra nguyên liệu sơ cấp.
Cho dù có hiểu rõ thì Vương Giai Kỳ cũng