Trong bếp của "Hảo Vị Đạo", một đầu bếp học việc đang chờ Cốc Vũ kiểm nghiệm món Ma Lạt Thang của mình.
Cốc Vũ sinh ra đã không thể nói chuyện, người học việc kia cũng không hề khinh thường anh ấy, chăm chú nhìn Cốc Vũ nếm thử nước dùng món ăn của mình.
Cốc Vũ thất vọng lắc đầu.
Hiện tại chưa thể trở thành đầu bếp, đầu bếp học việc này chỉ có thể nhận được tiền lương học việc là 2500 tệ.
Sau đó lại có thêm ba người đem thành quả của mình cho Cốc Vũ nếm thử.
Nhóm người này được Cốc Vũ nghiêm khắc chỉ dạy từ những thứ cơ bản nhất, hai người làm Ma Lạt Thang, hai người làm đồ nướng.
Người cuối cùng là Hàn Dương.
Hàn Dương là người kém nhất trong nhóm người học việc.
Những người còn lại trong nhóm cũng vô cùng xem thường anh ấy.
Hàn Dương biết mình chậm chạp hơn những người khác nên quyết định chăm chỉ tập làm đồ nướng.
Cốc Vũ nếm thử món mực nướng Teppanyaki của Hàn Dương thì lắc đầu.
Mặc dù vậy anh ấy vẫn nhìn Hàn Dương gật đầu mỉm cười, ý chỉ món ăn của Hàn Dương ở một mức độ Cốc Vũ cảm thấy có thể công nhận.
Ba người còn lại làm ra điệu bộ ghét bỏ Hàn Dương.
Bốn người họ chỉ có thể giữ lại hai người, Hàn Dương được Cốc Vũ công nhận còn ba người họ chưa chạm tới ranh giới đó.
Tuy nhiên, suy nghĩ của ba người họ không hề ảnh hưởng đến Cốc Vũ.
Trước đó Cốc Vũ là một người tàn tật không ai tuyển, chính Vương Giai Kỳ đã dạy anh ấy nấu nướng.
Hiện tại Cốc Vũ cũng đang làm công việc của Vương Giai Kỳ lúc đó.
Anh ấy không hề nghĩ mình sẽ lười biếng bởi vì Vương Giai Kỳ đối với việc này kỳ vọng rất cao.
Vì vậy anh ấy nhất định sẽ dùng tiêu chuẩn cao nhất để dạy dỗ những người học việc này.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
"Cốc Vũ, nhóm người học viện này thế nào?" Vương Giai Kỳ tranh thủ hôm sau "Hảo Vị Đạo" nghỉ buổi sáng đến hỏi Cốc Vũ.
Cốc Vũ lắc đầu viết lên giấy "Đều không được.
Chỉ có Hàn Dương mặc dù vẫn còn hơi kém nhưng có triển vọng."
Vương Giai Kỳ thở dài, không ngờ người có thiên phú như Cốc Vũ không dễ tìm.
Nhóm đầu bếp học việc này đã học được ba tuần, ngay cả huấn luyện căn bản cũng không qua được thì làm sao có thể để họ sang chi nhánh khác được.
Từ khi ký hợp đồng với Chu Kiến Quân, Vương Giai Kỳ muốn ưu tiên việc mở thêm chi nhánh.
Một cửa hàng Ma Lạt Thang không thể dùng hết số nguyên liệu cô mua được ở chỗ Chu Kiến Quân.
Bây giờ là giữa tháng mười một, Vương Giai Kỳ thử tính lợi nhuận của "Hảo Vị Đạo".
Bán thêm đồ nướng thì lãi ròng lên tới 930 nghìn tệ.
Đầu năm sau cô có thể mở thêm chi nhánh nhưng nhóm người học việc trong hai tháng nữa không biết có thể làm ra được món ăn đạt chuẩn không.
Thật ra Vương Giai Kỳ cũng muốn tuyển đầu bếp có kinh nghiệm nhưng nghe tới tiệm Ma Lạt Thang nhỏ của Vương Giai Kỳ đều từ chối.
Còn những người muốn nâng cao tay nghề cũng không chọn "Hảo Vị Đạo" của Vương Giai Kỳ.
Cuối cùng cô phải nhờ Lâm Khải tìm người.
Lần trước Vương Giai Kỳ giúp Lâm Khải giải quyết việc làm cho những người không ai muốn tuyển thì được thăng chức lên làm phó phòng thị trường nhân tài.
Nghe Vương Giai Kỳ muốn tuyển người, Lâm Khải đề nghị hay là tuyển người mới, vừa dễ tuyển lại vừa có thể tự mình đào tạo từ đầu, điều này có lợi hơn với Vương Giai Kỳ.
Vương Giai Kỳ thấy Lâm Khải nói đúng bèn nhờ Lâm Khải giúp mình tìm vài người.
Lâm Khải đề cử với Vương Giai Kỳ bốn người đều thuộc hộ nghèo.
Vương Giai Kỳ cũng không so đo với Lâm Khải việc anh ấy dùng cô để giải quyết vấn đề KPI của mình.
Dù sao đôi bên đều có lợi, cô ấy tìm được người, Lâm Khải hoàn thành công việc.
"Đinh đinh đong đong.." Chuông điện thoại của Vương Giai Kỳ vang lên.
Vừa nghĩ tới Lâm Khải thì anh ta liền gọi đến.
"Cô Vương, cửa hàng của cô vừa được chọn là" nhà tuyển dụng kiểu mẫu ".
Người của bộ phận nhân lực và an sinh xã hội đang chuẩn bị làm hình mẫu cho đơn vị khó khăn về việc làm.
Họ sẽ đến quán của cô kiểm tra, tôi gọi điện thông báo cho cô chuẩn bị trước.
Vương Giai Kỳ kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Kiểu gì mà quán cô lại trúng cái danh xưng đấy?
" Sao tôi lại được vào danh sách này vậy? "Vương Giai Kỳ lo sợ hỏi.
" Cấp trên yêu cầu danh sách của mấy người thuộc diện khó khăn tìm được việc nên tôi đưa mấy người cô nhận làm vào danh sách.
"
" Cái này..
Hình như không ổn.
"Vương Giai Kỳ thấy mình không đủ tư cách nhận danh xưng này.
" Thật ra nhờ cô lần trước nhận ba người kia vào làm mà tôi được lên chức.
Hơn nữa cô Vương đây không phải đều tuyển những người thuộc diện khó khăn làm nhân viên sao? "
Vương Giai Kỳ ban đầu nhận người vì cần người chứ không nghĩ nhiều.
Ai ngờ Lâm Khải giúp cô ấy trở thành" nhà tuyển dụng kiểu mẫu ", Vương Giai Kỳ thật sự không nghĩ tới sẽ có ngày này.
Mà thôi, dù sao đây cũng chỉ mới là đề cử, có được chọn hay không cũng chưa biết.
Vương Giai Kỳ không muốn để ý đến nữa," Hảo Vị Đạo "của cô nổi tiếng do hương vị món ăn chứ không phải được chính phủ nâng đỡ.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Vương Giai Kỳ cúp điện thoại, việc mà cô đang quan tâm nhất là hương vị món ăn của mình.
" Mọi người qua đây nếm thử đồ ăn tôi mới làm đi.
"Vương Giai Kỳ mang món cá hộp cô mới làm ra.
" Lại có món gì ngon vậy Giai Kỳ? "Làm nhân viên của Vương Giai Kỳ rất tốt, thỉnh thoảng cô ấy sẽ mang đồ ăn hoặc thức uống đến cho mọi người ăn thử giống như hôm nay, mấy nhân viên trong cửa hàng đều không ngạc nhiên.
" Đâu có, chỉ là cá hộp làm từ cá đỏ dạ nhỏ thôi.
Mọi người đến đây