Vương Giai Kỳ đã hoàn thành món cơm lam, nộm tần ô, măng kho.
Vương Miểu cũng vừa hoàn thành hai món chay và một món chính.
Để công bằng, Từ Lâm và Cổ Danh Tuyền sẽ nếm thử món ăn của đối thủ.
Mặc dù bình thường hai người này luôn cãi nhau nhưng khi đánh giá thức ăn thì tuyệt đối tập trung.
Hai người bắt đầu với món nộm.
Vương Giai Kỳ quyết định làm nộm tần ô.
Chần tần ô trước, sau đó cho đậu phụ khô và nước sốt đã chuẩn bị sẵn vào trộn chung với nhau.
Từ Lâm ăn thử một miếng, cảm thấy tay nghề của Vương Giai Kỳ không quá tệ nhưng không thể thắng được Vương Miểu.
Nếm thử một miếng măng kho, Từ Lâm có thể xác định được trình độ của Vương Giai Kỳ.
Từ Lâm lắc đầu.
Mặc dù tay nghề Vương Giai Kỳ so với người bình thường khá tốt nhưng so với một Vương Miểu đã học nấu ăn nhiều năm không thể so sánh được.
Hơn nữa trên phương diện đồ ăn chay, Vương Giai Kỳ không là gì so với Vương Miểu.
Cổ Danh Tuyền nếm thử nộm rau chân vịt và rau cần ta xào váng đậu tươi, trong lòng không ngừng cảm thán trình độ nấu ăn của Vương Miểu.
Món rau cần ta xào váng đậu tươi rất đặc biệt, phát huy hết ưu điểm của từng nguyên liệu.
Cổ Danh Tuyền cũng chuẩn bị tinh thần để nhận thua, dù sao Vương Giai Kỳ mới chỉ học nấu ăn một năm, theo học ông cũng chỉ mấy tháng.
Cổ Danh Tuyền muốn mang Vương Giai Kỳ ra thi đấu không chỉ là muốn giới thiệu với Từ Lâm học trò mới của mình, mà còn muốn Vương Giai Kỳ ra ngoài được tiếp xúc với nhiều đầu bếp, cải thiện kinh nghiệm.
Bình thường Vương Giai Kỳ không ở "Hảo Vị Đạo" thì cũng chỉ ở trong nhà, dường như không có nhiệt huyết với việc nấu ăn.
Cổ Danh Tuyền hi vọng sau trận thua này, Vương Giai Kỳ sẽ có tham vọng cao hơn.
Cổ Danh Tuyền và Từ Lâm ăn tới món cơm lam.
Vương Miểu chọn phương pháp nướng, Vương Giai Kỳ lại chọn phương pháp hấp.
Cơm lam của Vương Miểu không giống với cơm lam của Vương Giai Kỳ, bên trong chỉ có gạo, loại gạo này cũng không giống với loại gạo phổ thông Vương Giai Kỳ dùng.
Cổ Danh Tuyền nếm thử cơm lam của Vương Miểu, trên mặt hiện ra nét cổ quái.
"Lão Từ, qua đây một chút." Cổ Danh Tuyền gọi Từ Lâm.
"Sao vậy? Chẳng lẽ ông nhận thua?" Từ Lâm cười nói.
"Có ông mới nhận thua ý.
Qua đây thử tay nghề của học trò của ông đi." Cổ Danh Tuyền cũng không muốn tranh luận với Từ Lâm.
Từ Lâm thấy Cổ Danh Tuyền nghiêm túc, múc một thìa cơm ăn thử, vẻ mặt lập tức biến sắc.
Từ Lâm và Cổ Danh Tuyền nhìn nhau.
Lúc này, Vương Miểu cũng đã hoàn thành món sườn hấp trúc lịch.
Hai người nếm thử món sườn của Vương Miểu.
Miếng sườn tươi được giấu trong lá trúc lịch.
Khi ăn, miếng sườn đúng ra phải tỏa ra hương thơm của tre nhưng miếng sườn của Vương Miểu có gì đó không đúng, cảm giác thiếu gì đó.
Vương Miểu mang canh măng ra, hoàn thành cả bàn ăn.
Vương Giai Ký lúc này vẫn còn đang nấu ăn.
Từ Lâm và Cổ Danh Tuyền trở về trạng thái bình thường, mỗi người múc một bát canh măng ăn thử.
Vương Giai Kỳ thấy Vương Miểu hoàn thành trước mình cũng không quan tâm, dù sao vội vàng cũng không để làm gì.
Sau mười phút, Vương Giai Kỳ mới lên món.
Vương Giai Kỳ đem một cái bát lớn đặt lên bàn.
Từ Lâm thử một bát, húp một miếng canh, ăn một miếng thịt, chốc lát đã ăn hết cả bát.
"Lão Cổ, qua đây." Từ Lâm vẫy vẫy tay với Cổ Danh Tuyền.
Cổ Danh Tuyền đoán Từ Lâm gọi ông ra để ý kiến với món ăn của Vương Giai Kỳ.
Vương Giai Kỳ nấu canh đa đa (gà gô) nấm tre, nguyên liệu đều lấy từ trang trại của Mạnh Tam Thì.
Đa đa trong trang trại của Mạnh Tam Thì được thả rông nên thịt vừa chắc vừa mềm, dùng để nấu cau sẽ không sợ bị nát, thêm vào nấm tre sẽ mang lại hậu vị thơm mát và tươi dịu.
Món này ăn vào mùa đông rất hợp, ăn vào cảm thấy vừa ngon vừa ấm bụng.
Cổ Danh Tuyền nếm thử món canh của Vương Giai Kỳ thì ngạc nhiên, uống thêm vài hụm nữa.
Vương Miểu cảm thấy trận đấu này của Từ Lâm và Cổ Danh tuyền là một trò đùa.
Mặc dù hắn không biết tay nghề Vương Giai Kỳ tới đâu nhưng chắc chắn hắn sẽ không thua.
Nhưng khi nhìn thấy thầy hắn và Cổ Danh Tuyền xuýt xoa món canh của Vương Giai Kỳ, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.
Chẳng lẽ tay nghề của Vương Giai Kỳ nhìn qua thì bình thường nhưng bên trong lại ẩn chứa một bí mật gì sao?
Qua mười phút, Vương Giai Kỳ hoàn thành món ăn mặn.
Từ Lâm xem như cũng đã hiểu rõ tay nghề của Vương Giai Kỳ, không thể chờ được ăn món mặn do cô làm.
Cổ Danh Tuyền cũng muốn xem xem rốt cuộc học trò của ông sẽ nấu cái gì.
Vương Giai Kỳ mở nắp nồi, một mùi hương nồng đậm theo hơi nước bay ra ngoài.
Vương Miểu kinh ngạc nhìn Vương Giai Kỳ.
Đặt lên bàn đ ĩa cá, bàn ăn của Vương Giai Kỳ đã hoàn thành.
"Món này thịt cá ngon mềm, mỗi thớ thịt đều thơm mùi rượu nhưng lại không nồng mà lại có mùi tươi mát từ tre, đây không phải là cá nấu rượu sao?" Từ Lâm vẫn chưa biết Vương Giai Kỳ bỏ nguyên liệu gì vào món cá.
"Hừ.
Tay nghề của học trò tôi cậu không thể không công nhận." Cổ Danh Tuyền nhìn thấy thái độ của Từ Lâm, giễu cợt nói.
"Ông đừng đắc ý.
Có giỏi thì ông đoán xem trong này có những nguyên liệu gì?" Từ Lâm không cam lòng, ông chắc chắn Cổ Danh Tuyền cũng không thể nếm được ra nguyên liệu trong món cá.
"Hai người bình tĩnh.
Món này thật ra cũng không có gì đặc biệt.
Nếu hai người biết được nguyên liệu con làm đảm bảo sẽ làm ra món ăn ngon hơn.
Món ăn này công lớn cũng nhờ chú Mạnh."
Cổ Danh Tuyền và Từ Lâm đồng thời nhìn về phía Mạnh Tam Thì.
Hai người họ đã quen biết với Mạnh Tam Thì được một thời gian, Mạnh Tam Thì có thể nấu ăn, nhưng món ăn sáng tạo như này thì chắc chắn hắn không làm được.
"Ôi trời.
Cô nhóc này mang rượu ủ tre của em để đi làm đồ ăn." Mạnh Tam Thì thở dài, lòng đau như cắt nói.
"Rượu tre? Tôi lại không biết ở đây lại có thứ đó.
Đây rốt cuộc là gì?" Cổ Danh Tuyền không biết nguyên liệu Mạnh Tam Thì nói tới là gì.
"Năm năm trước, em rót một bình rượu Mao Đài vào cây tre và để len men trong đó.
Em cũng đã thử qua nhiều lần nhưng đều thất bại.
Duy chỉ có một gốc cây này là thành công, thế mà lại bị nhóc kia cưa mất." Mạnh Tam Thì vừa nói vừa bày ra vẻ mặt đau khổ.
Bảo sao Vương Giai Kỳ