"Số 60 có Ma Lạt Thang rồi." Vương Giai Kỳ hô to.
"Tôi đây, cho tôi cay vừa, thêm dấm, và tất cả những thứ khác." Một thanh niên chạy ra khỏi xe.
"Hoàn thành nhiệm vụ tân thủ mười nghìn người nếm thử, thưởng 100 điểm, kinh nghiệm đầu bếp là 200." Trong đầu Vương Giai Kỳ vang lên âm thanh của hệ thống.
Nghe được thông báo này, Vương Giai Kỳ trút bỏ lo lắng.
Vương Giai Kì nhờ Lý Tấn kiếm người ăn thử ở gần ký túc xá, sau đó phát tờ rơi về sự kiện ăn thử Ma Lạt Thang trong thời gian có hạn.
Lý Tấn không chỉ nổi tiếng ở trên diễn đàn của đại học J mà còn là nhân vật có tiếng tăm trong chuyên mục cuộc sống của diễn đàn quận Lương Khê.
Nhờ Lý Tấn tuyên truyền thì không chỉ có sinh viên đại học J mà những người sống gần đó cũng tới ăn thử Ma Lạt Thang của Vương Giai Kỳ, ngoài ra còn có những người ở những khu vực khác lái xe tới nếm thử Ma Lạt Thang của cô ấy.
Cuối ngày có khoảng 2000 người tới ăn Ma Lạt Thang của Vương Giai Kỳ.
Nếu số liệu này truyền ra ngoài sẽ có nhiều người không tin bởi vì một cửa hàng Ma Lạt Thang nhiều nhất cũng chỉ bán được 500 bát một ngày.
Vương Giai Kỳ phát miễn phí cho mọi người ăn thử kèm theo món ăn hoàn mĩ được lấy từ hệ thống có thể bán hơn 2000 bát cũng là chuyện bình thường.
Bởi vì có quá nhiều khách, Vương Giai Kỳ đặc biệt thuê ba sinh viên đại học J tới giúp đỡ, một người làm thu ngân, một người dọn dẹp bát đ ĩa, một người giao thức ăn cho khách.
Hôm nay là ngày cuối cùng của nhiệm vụ tân thủ.
Vương Giai Kỳ cứ nghĩ sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ mười nghìn người nếm thử.
Thật không ngờ, tám giờ tối, Vương Giai Kỳ hoàn thành nhiệm vụ, thành công bảo vệ tính mạng.
Vương Giai Kỳ cuối cùng có thể thở phào một cái nhưng nhiệm vụ trở thành đầu bếp sơ cấp đến hiện tại vẫn rất mơ hồ.
Tân thủ đạt 200 điểm kinh nghiệm là được một phần tư thanh kinh nghiệm.
Một nửa điểm kinh nghiệm có lẽ là lấy từ nhiệm vụ huấn luyện.
Hôm nay, Vương Giai Kỳ đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ huấn luyện sơ cấp.
Nồi, dầu, nước, củ cải cô ấy cắt chất đầy toàn bộ phòng ngủ.
Vương Giai Kỳ hỏi hệ thống cách tăng điểm kinh nghiệm.
Hệ thống theo nguyên tắc im lặng là vàng, không hề mở miệng nói câu nào với cô.
Có vẻ như Vương Giai Kỳ phải tự khám phá thôi.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Chín rưỡi tối, ba sinh viên làm thêm đều trở về ký túc xá.
Vương Giai Kỳ thu dọn bàn ghế vào kho của tiệm bánh shaobing (*).
"Hôm nay về sớm vậy Giai Kỳ." Một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa trông thấy Vương Giai Kỳ thu dọn xong tò mò hỏi.
Cô ấy là Phó Hiểu Mai, nhân viên của tiệm bánh shaobing.
Cô ấy được sinh viên đại học J gọi là Tây Thi Shaobing.
Cười lên có hai lúm đồng tiền, da cũng rất trắng.
Khách ở cửa hàng Ma Lạt Thang tăng lên không còn đủ chỗ ngồi, Vương Giai Kỳ muốn hỏi mượn chỗ ở phố ẩm thực.
Kết quả không ai đồng ý cho cô thuê.
Ngay lúc thất vọng, Phó Hiểu Mai không biết làm cách nào thuyết phục ông chủ của cô ấy cho Vương Giai Kỳ thuê nhà kho.
Phó Hiểu Mai còn giúp mang cơm trưa và cơm tối cho Vương Giai Kỳ, từ lúc ấy hai người quen nhau.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
"Sao cô đóng của rồi?" Người nói câu này chính là Lý Tấn.
"Sao em đến muộn thế? Giai Kỳ hôm nay chín giờ đã đóng cửa quán rồi." Phó Hiểu Mai đứng trong tiệm bánh shaobing cũng chuẩn bị đóng cửa.
"Vậy còn bữa khuya của tôi, thật là đau lòng quá đi." Lý Tấn ôm bụng, bày ra vẻ mặt sầu khổ.
"Thôi đi, cậu đau lòng thì ôm bụng làm gì." Vương Giai Kỳ chuyển xong bàn và xe thức ăn, đi ra nhìn thấy bộ dạng quái dị của Lý Tấn.
"Đồng chí Vương Giai Kỳ.
Tôi liều mạng giúp cô tuyên truyền Ma Lạt Thang vậy mà còn không được ăn chút nào.
Cô nói xem tôi có đau lòng không?" Lý Tấn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, có phần giống tuyên truyền cách mạng.
"Được, tốt thôi, thế cậu muốn tôi báo đáp như nào? Tôi bán nghệ chứ không bán thân." Vương Giai Kỳ trêu đùa.
"Cô có thể làm đồ ăn khuya cho tôi không?" Lý Tấn mắt sáng như sao nhìn Vương Giai Kỳ.
Cái này đúng là bán nghệ!..
Thật ra trong lòng Vương Giai Kỳ đã sớm nghĩ tới việc trả công cho Lý Tấn.
Ma Lạt Thang của cô có thể bán được đều là do Lý Tấn tuyên truyền.
Ngay cả việc thuê kho cũng là do Lý Tấn đã giới thiệu Phó Hiểu Mai cho cô.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Lý Tấn ở trong ký túc xá Thiên Nguyên gần đại học J.
Vương Giai Kỳ đã tới nơi này vài lần.
Những lần trước đều đứng ở ngoài giao thức ăn cho Lý Tấn, không ngờ lần này lại có cơ hội vào trong phòng của Lý Tấn.
Lý Tấn dẫn Vương Giai Kỳ vào phòng bếp.
Nói là phòng bếp nhưng thật ra cũng chỉ là một căn phòng tích hợp quầy bar, phòng ăn và phòng bếp.
Lý Tấn mở tủ ra tìm gì đó, không tìm được bèn ra ngoài lục lọi ở ngăn tủ.
Vương Giai Kỳ thấy Lý Tấn mở tủ, bên trong chứa đầy đồ ăn vặt, mực bento, thịt heo khô xé cay, thịt bò viên cay, cá khô, thịt heo xé sợi.
Nói thật, Vương Giai Kỳ cảm thấy chỗ Lý Tấn giống như cửa hàng địa phương.
Những đồ ăn vặt này cộng lại cũng phải hơn chục nghìn.
Vương Giai Kỳ chưa từng thấy qua nhiều hàng tồn kho như vậy ở cửa hàng địa phương.
Lý Tấn tìm tới tìm lui cuối cùng cũng chỉ tim được mấy quả trứng gà.
Cậu ta cầm trứng gà bày ra dáng vẻ đáng thương nhìn Vương Giai Kỳ.
Vương Giai Kỳ chỉ biết thở dài.
"Phòng cậu có cơm thừa không?" May mà Lý Tấn ở nhà có nấu chút cơm, dầu, muối, nước tương, giấm, tương đậu biện, tương ớt đều có đủ.
Vương Giai Kì tới cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở ký túc xá Thiên Nguyên mua ít hành và cà rốt.
"Vương Giai Kỳ, cô định làm cơm rang trứng à?" Lý Tấn có chút hụt hẫng.
Ban đầu cứ tưởng có thể quan sát tay nghề của Vương Giai Kỳ, không ngờ cô lại muốn làm cơm rang trứng.
Món này cậu