Cửa hàng Ma Lạt Thang của Vương Giai Kỳ đã chuẩn bị gần xong, chuyện cuối cùng cần làm là treo biển hiệu "Hảo Vị Đạo" lên chờ khai trương.
Vương Giai Kỳ không thể nghĩ ra một cái tên nào.
Tên "Hảo Vị Đạo" cũng là do Lý Tấn giúp cô nghĩ ra.
Nghĩ cái gì cái đó tới, Lý Tấn không mời mà trực tiếp xông thẳng vào cửa hàng.
"Đồng chí Vương Giai Kỳ, hiệu suất làm việc của cô sao chậm vậy.
Lâu rồi tôi cũng chưa ăn Ma Lạt Thang của cô.
Tôi không đến ăn, cô cũng không khai trương." Lý Tấn ngồi xuống một cái ghế, lời nói đem theo chút giận hờn.
"Thôi đi, mới sáng sớm đã tới ăn Ma Lạt Thang, lừa trẻ con ba tuổi à?" Vương Giai Kỳ không hề tin vào lời của Lý Tấn.
"Ai chả có sở thích đặc biệt.
Không phải khách hàng là thượng đế à? Tôi cứ thích ăn Ma Lạt Thang vào buổi sáng đấy." Logic không có lý, Lý Tấn chỉ có thể cãi cùn.
"Nói đi, đến đây là có chuyện gì?" Vương Giai Kỳ chỉ đợi Lý Tấn nói ra yêu cầu.
"Chẳng lẽ không có việc tôi không được tới sao? Hơn nữa hôm nay đến đây thật sự có chuyện.
Lão Triệu nói Đông Môn vừa mở một cửa hàng bán bánh Mộc Lan, tôi đến rủ cô đi ăn thử."
"Sao cậu không tìm Lão Triệu đi? Tôi còn đang bận mở cửa hàng." Không ngờ Lý Tấn đến chỉ để rủ mình đi ăn, Vương Giai Kỳ hiện tại chỉ muốn tăng kinh nghiệm và chuyên tâm mở cửa hàng, không rảnh để cùng tên này đi Đông Môn ăn uống.
"Nếu Lão Triệu rảnh thì tôi cần gì rủ cô.
Tôi đi ăn với cô hoàn toàn không có cảm giác mới mẻ nào." Nói xong bèn nhìn Vương Giai Kỳ.
Hừ, mặc dù ngoài miệng nói không đi nhưng Lý Tấn cũng đã giúp đỡ rất nhiều, đi ăn một lần cũng không quá to tát.
"Được rồi, đi như nào?"
"Xe để trong bãi, để tôi dẫn cô đi."
Nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của Lý Tấn, Vương Giai Kỳ không nỡ từ chối.
Vương Giai Kỳ giao cho ba nhân viên việc phát tờ rơi của cửa hàng ở khu vực gần cư xá và phố ẩm thực.
Vương Giai Kỳ ngồi lên con xe Range Rover của Lý Tấn.
Vương Giai Kỳ không biết lái xe.
Lý Tấn từ khi là sinh viên năm hai đã bắt đầu lái xe.
Đúng là không có cách nào so sánh hai người.
Vương Giai Kỳ đột nhiên nghĩ đến việc thuê người chuyên đi giao đồ ăn cho quán, xem ra có quá nhiều chuyện phải làm.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Tốc độ lái xe khá nhanh, gần hai mươi phút bọn họ đã ở điểm đích.
Một cửa tiệm tên là "Long Thiên Bánh Mộc Lan" có một hàng dài người đang xếp hàng.
Đông Môn không phải khu vực có quá nhiều người.
Ngày khai trương có nhiều người là điều dễ hiểu, chỉ không ngờ nhiều tới mức này.
Vương Giai Kỳ cứ nghĩ chỉ cần vài phút là có thể mua được bánh Mộc Lan nhưng với một hàng dài như vậy, đại khái nửa tiếng nữa mới tới lượt hai người họ.
Vương Giai Kỳ vốn không thích xếp hàng chờ.
Lúc đi ăn nếu thấy có quá nhiều người xếp hàng chờ thì sẽ lập tức chọn đi ăn ở quán khác, hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Này, hôm nay nhiều người vậy hay hôm khác chúng ta đến ăn sau?"
"Dù sao cũng đã mất công tới rồi sao có thể bỏ về được.
Gia đình họ luôn có rất nhiều khách." Lý Tấn bày ra vẻ mặt không vui.
"Không phải cậu bảo họ vừa mới mở quán à, sao lại có nhiều người thế này?" Vương Giai Kỳ nhận ra sơ hở trong lời nói của Lý Tấn.
"Nhà họ trước đây bán ở Qiaotou, do phá bỏ, hai năm rồi không làm bánh Mộc Lan.
Nghe nói bọn họ đến Đông Môn mở quán, khách quen trước kia liền chạy tới đây để mua.
Hai năm trước cửa hàng bán bánh Mộc Lan kinh doanh rất tốt, sáng sớm chưa mở cửa đã có người tới xếp hàng."
Vương Giai Kỳ cuối cùng cũng được Lý Tấn khai sáng, bảo sao quán mới mà lại có nhiều người đến vậy, hóa ra là tiệm cũ mở lại.
Sau nửa tiếng, Vương Giai Kỳ và Lý Tấn cuối cùng cũng cầm trên tay món bánh Mộc Lan nóng hổi.
Hai chiếc bánh Mộc Lan trong túi giấy tỏa ra một mùi hương ngọt ngào.
Lớp vỏ bánh vàng óng bao bên ngoài nhân thịt, cắn vào sẽ thấy ngoài giòn trong mềm.
Ban đầu ăn sẽ thấy hơi dính răng nhưng sau đó sẽ cảm nhận được độ dẻo mềm của gạo nếp.
Ăn bánh Mộc Lan không được vội vã.
Chiếc bánh Mộc Lan bên ngoài ấm áp không nóng nhưng thật ra nhiệt độ bên trong đều đã được vỏ bánh chặn lại.
Những người không biết tới loại bánh này có thể sẽ bị bỏng khi cố cắn một miếng thật to.
Vương Giai Kỳ cắn một miếng nhỏ bánh Mộc Lan, lớp vỏ chuyển từ màu vàng tới màu trắng nhạt.
Cô lại cắn miếng thứ hai, phần nhân bánh lộ ra giống như một tiểu thư khuê các.
Vương Giai Kỳ theo thói quen húp toàn bộ nước bên trong bánh Mộc Lan.
Nước thịt nóng hổi bốc lên, sau đó là vị mặn và ngọt trên lưỡi khiến Vương Giai Kỳ một mạch húp hết nước trong bánh mặc kệ nhiệt độ nóng hổi của nhân bánh.
Phần nhân ngập thịt được bọc bên trong lớp vỏ gạo nếp.
Trong miệng tràn ngập vị ngọt và mặn của thịt và gạo nếp được rán vàng khiến người ta không thể ngừng ăn.
Vương Giai Kỳ ăn hết một cái còn muốn ăn thêm cái thứ hai.
Cô kìm lại cơn thèm ăn của mình, dùng hệ thống kiểm tra, phát hiện chiếc bánh Mộc Lan này đạt hạng tư.
Mặc dù món này không đạt thứ hạng cao như sáu món cá mà Lão Triệu dẫn cô đi ăn nhưng đây vẫn là món ăn có thứ hạng cao thứ hai trong những món Vương Giai Kỳ từng nếm qua.
"Bánh Mộc Lan tôi dắt cô đi ăn rất ngon đúng không?" Lý Tấn xử lý hết bốn cái bánh Mộc Lan, đắc ý nhìn Vương Giai Kỳ.
"Cực kỳ ngon.
Bánh Mộc Lan ngon dù sao cũng chẳng phải công lao của cậu." Vương Giai Kỳ nhìn không nổi điệu bộ của Lý Tấn.
"Nhưng nhờ có tôi cô mới được ăn món bánh Mộc Lan ngon như vậy." Lý Tấn tức giận nói.
"Được, được, công lao của cậu tất." Vương Giai Kỳ cũng không thèm đôi co với Lý Tấn.
Nghe được câu nói của Vương Giai Kỳ, Lý Tấn không quan tâm thật giả, trực tiếp coi như đây là sự ca ngợi của Vương Giai Kỳ dành cho mình.
Vương Giai Kỳ tập trung xử lý chiếc bánh Mộc Lan cuối cùng.
Một sòng bài cách đó không xa có một nhóm người đang cãi nhau, tiếng khóc của một phụ nữ xen giữa tiếng chửi bới.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
"Tôi chỉ có số tiền này, số còn lại cậu ghi nợ cho tôi được không?" Một người phụ nữ cầm tiền cầu xin một tên đầu trọc.
"Chúng tôi chỉ nhận tiền mặt và chuyển khoản, không ghi giấy nợ.
Mấy người mà chạy thì tôi tìm ai đòi nợ? Bao giờ cô góp đủ tiền thì hẵng đến chuộc em trai." Tên đầu trọc không hề quan tâm đ ến sự đáng thương của người phụ nữ mà nói chuyện rất khó nghe.
Người phụ nữ thấy không thể đàm phán được thì quỳ xuống, vừa khóc vừa cầu xin tên đầu trọc hãy thư thư cho cô mấy bữa.
"Này, đó không phải Phó Hiểu Mai sao?" Vương Giai Kỳ nhận ra người phụ nữ kia chính là Phó Hiểu Mai.
Phó Hiểu Mai bây giờ mất hết tinh thần, cả người uể oải.
Phó Hiểu mai bình thường là một cô gái mạnh mẽ, phải gồng gánh người em trai và người cha già bị liệt đang nằm trên giường.
Cô ấy luôn rất cố gắng, doanh thu bán bánh bình thường đều rất cao.
Vương Giai Kỳ không ngờ lại phải nhìn thấy Phó Hiểu Mai ở một nơi như này.
Có vẻ như em trai của cô ấy đánh bạc bị thua