"Nhóc con, Trương Tứ Hải tôi hôm nay coi như phục.
Một hơi có thể mang phương pháp chế biến món ăn của tôi ra, không biết cô là tiểu yêu quái của ai nữa." Trương Tứ Hải tức giận so sánh với học trò của mình.
"Ông chủ Trương, tôi nói là tự mình học thì ông có tin không?" Nếu như không có hệ thống, chỉ sợ Vương Giai Kỳ cũng không tin.
"Vậy cô học được bao lâu rồi?" Trương Tứ Hải khẳng định Vương Giai Kỳ có người chỉ dạy.
Vương Giai Kỳ cũng không nói gì nên ông ấy cũng chẳng biết đó là ai.
"Trước kia là mưa dầm thấm lâu, gần đây tôi mới bắt đầu học, coi như là được một năm đi."
Trước khi ba mẹ ly hôn, bố cô là một đầu bếp chuyên làm món ăn Thượng Hải.
Từ nhỏ, Vương Giai Kỳ đã thích ăn đồ ăn do bố nấu.
Sau này, bố mẹ ly hôn, Vương Giai Kỳ không còn xuống bếp nấu ăn nữa cho tới khi bị cuốn vào thứ hệ thống này.
Trương Tứ Hải đoán Vương Giai Kỳ chủ yếu là được truyền lại từ đời trước.
Mới một năm, trường học cũng không thể dạy nhanh vậy được.
Huống hồ có thể một lúc nói ra được cách làm của món ăn, năng lực không hề đơn giản.
"Được rồi, hôm nay tôi nói được làm được.
Lão Triệu, bàn này miễn phí." Trương Tứ Hải là một người trượng nghĩa, nói được làm được.
"Không ngờ cô lại lợi hại như vậy.
Còn bán Ma Lạt Thang gì nữa, cô đi làm đầu bếp khách sạn năm sao đi." Lý Tấn nghiêng người nói ra mấy lời hoa mỹ.
"Ăn đi, nói nhảm quá." Vương Giai Kỳ không muốn nói chuyện với Lý Tấn, nói xong bèn chuyên tâm giải quyết đồ ăn.
Thấy Vương Giai Kỳ không mấy hào hứng, Lý Tấn bèn quay trở về chỗ ngồi.
Vị giác của Vương Giai Kỳ nhạy cảm là do bị hệ thống giật điện kết hợp với nội dung huấn luyện trước đó.
Vương Giai Kỳ đã nếm thử nguyên liệu nấu ăn Trung Quốc nhiều lần để có thể phân tích các nguyên liệu sử dụng trong món ăn.
Món đầu cá hấp ớt thì dựa trên một số công thức cô thu thập được.
Vương Giai Kỳ vừa thưởng thức đồ ăn vừa suy nghĩ có thể phục chế sáu món cá này hay không.
Điểm tích lũy của cô quá ít, mua công thức hạ giá thì cũng không được bao nhiêu công thức.
Cô ấy phải tự mình tìm ra một công thức ở mức độ nhất định, đầu tiên là phải thử nấu lại sáu món cá của Trương Tứ Hải.
Trở thành đầu bếp sơ cấp còn cả một quá trình dài nhưng cô nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Ký xong hợp đồng cho thuê, Vương Giai Kỳ lập tức tìm một đội thi công đến để trang trí, đặt mua tủ lạnh, bếp ga và các vật dụng cần thiết.
Vương Giai Kỳ thật sự rất may mắn khi quen được Lý Tấn.
Nhờ có quan hệ rộng, giấy phép kinh doanh, giấy phép vệ sinh mấy hôm thì đã lo xong.
Cuối cùng Vương Giai Kỳ cũng có thể cảm nhận được đặc quyền của người quan hệ rộng.
Vương Giai Kỳ vừa phải trang trí cửa hàng vừa phải đi tìm nhân viên.
Không ngờ khi cô sắp đặt gian hàng tuyển nhân viên thì có một người dáng cao gầy đi tới.
"Đến ứng tuyển à?" Vương Giai Kỳ cảm thấy người này quá yếu, rõ ràng trên bảng hiệu ghi tuyển người có thể chịu được vất vả.
"Không phải, tôi là Lâm Khải, nhân viên của thị trường nhân tài.
Xin hỏi cô có hứng thú giúp xã hội giải quyết việc làm cho người nghèo không?"
Lâm Khải không hề tự tin, người ta đến tuyển dụng nhất định muốn người bình thường.
Nhưng chỉ tiêu đã được phân phát, Lâm Khải cũng chỉ có thể hỏi xem Vương Giai Kỳ có muốn người nào hay không.
"Được thôi, tôi sẽ cân nhắc.
Nếu phù hợp thì tôi sẽ tuyển, còn không thì tôi cũng chẳng biết làm sao." Dù sao cửa hàng Ma Lạt Thang của cô cũng không cần người quá xuất sắc, tuyển ai cũng được.
Trước mặt có ba người, hai nam một nữ.
Một người nam bị câm không thể nói chuyện.
Người nam còn lại trông khá là chất phát.
Người nữ trông khá bình thường nhưng khi mở miệng thì không thể nghe rõ cô ấy đang nói gì.
Lâm Khải chỉ biết che mặt, ba người này bình thường không ai tuyển dụng.
Đây là lần thứ tư Lâm Khải đề cử họ, khả năng thành công là rất thấp.
"Ba người này tôi nhận hết.
Tôi sẽ đưa họ đi làm giấy khám sức khỏe." Vương Giai Kỳ cảm thấy người câm có thể làm trong bếp, người trông chất phát có thể làm thu ngân, người nữ có thể làm phục vụ.
Ba người này đều không có vấn đề quá lớn.
"Cô xác định muốn tuyển ba người này?" Lâm Khải không nghĩ lại có người phụ nữ kỳ quái như thế, nhưng ít ra cũng giúp anh ta giải quyết chỉ tiêu, công việc cũng sẽ không gặp vấn đề.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Vương Giai Kỳ đã hiểu rõ về nhân viên của cô.
Người câm tên là Cốc Vũ, quê ở Lương Khê.
Người trông chất phác kia là Phương Minh Lượng, là người địa phương giống như Cốc Vũ, thuộc hộ nghèo, đang nhận trợ cấp cho người nghèo.
Cuối cùng chỉ có Lý Hồng Phương là lao động nhập cư.
Vương Giai Kỳ cảm thấy lo lắng về chỗ ở cho nam nữ, chia đôi phòng ngủ, Lý Hồng Phương vẫn dư chỗ để ở.
Vương Giai Kỳ để ba nhân viên về nhà, vài ngày nữa tiệm được dọn dẹp xong lại tới.
Không ngờ ba người kia lại đề nghị ở lại giúp Vương Giai Kỳ quét dọn vệ sinh, di chuyển bàn ghế và giường tủ.
Vương Giai Kỳ vốn không đồng ý nhưng bọn họ quá kiên quyết, cô đành để họ tới hỗ trợ.
Lý Hồng Phương muốn thể hiện bản thân cho Vương Giai Kỳ xem, tự mình khiêng một cái bàn nhưng phát hiện cô không thể tự mình làm.
Vương Giai Kỳ thấy Lý Hồng Phương vật lộn với cái bàn bèn để Lý Hồng Phương đi lau nhà, bản thân thì đi khiêng cái bàn.
Thấy Vương Giai Kỳ hai ba lần là có thể khiêng cái bàn vào bên trong, Lý Hồng Phương cảm thấy vô cùng suy sụp.
Lý Hồng Phương cuối cùng cũng hiểu tại sao Vương Giai Kỳ lại bảo họ về.
Cô ấy có thể một mình lo liệu mọi thứ.
Bà chủ có vẻ rất chu đáo với nhân viên.
Lý Hồng Phương muốn tìm người để xác nhận quan điểm của mình nhưng Cốc Vũ đang dọn dẹp trong bếp lại bị câm.
Phương Minh Lượng đang dọn dẹp trên tầng hai thì ba gậy đánh không ra rắm, không hé ra một lời nào.
Lý Hồng Phương đành ngậm ngùi giữ những suy nghĩ này trong lòng.
Ba người cộng thêm một người đàn bà lực điền thoáng một cái cũng đã làm gần xong, chỉ cần rửa nốt đống bát đũa là cơ bản đã dọn dẹp xong.
"Mọi người dọn nốt đi.
Tôi ra ngoài một