"Lục tiểu thư, ngươi còn nhớ rõ ta không? Ta là Khổng Lệnh Thư."
Người đến mặc một chiếc sơmi trắng, bộ dạng anh tuấn nên mặc vào rất thích hợp, lộ ra sự phong độ của dân trí thức, là một thanh niên tao nhã.
Lục Nghiên lục tìm trong trí nhớ của mình, đáng tiếc không nhận ra người này. Thế nưung gương mặt nàng không thay đổi, cười đến xinh đẹp nói: "Thì ra là Khổng tiên sinh."
Xuân Hạnh ngồi một bên ăn bánh vó ngựa, không nói gì. Nàng phát hiện, mỗi khi tiểu thư cười đến đặc biệt xinh đẹp nghĩa là đang nói láo. Cho nên vị Khổng Lệnh Thư tiên sinh này, tiểu thư bọn họ một chút ấn tượng cũng không có.
Nghe Lục Nghiên nói còn nhớ rõ mình, Khổng Lệnh Thư có chút hưng phấn, nói: "Không ngờ ở đây cũng có thể gặp Lục tiểu thư."
Lục Nghiên mỉm cười.
Khổng Lệnh Thư cười nói: "Thanh danh Thực Mãn Lâu dạo gần đây lan truyền rộng rãi, ngay cả ta ở tòa soạn báo cũng nghe đồng sự nhắc tới vài lần là thức ăn ở Thực Mãn Lâu hương vị rất ngon."
Tòa soạn báo...
Ánh mắt Lục Nghiên lóe sáng, chỉ vào chỗ bên cạnh, cười nói: "Khổng tiên sinh ngồi xuống nói đi. Tiên sinh làm việc gì tại tòa soạn báo a?"
Nói xong nàng có chút ngượng ngùng: "Ta cũng từng đọc báo, không biết tòa soạn của mọi người hoạt động như thế nào? Ta thật sự có chút hiếu kì, không biết tiên sinh có thể giải thích cho ta hay không? Đương nhiên, nếu có gì bất tiện không thể nói cũng không sao, ta chỉ hứng thú một chút mà thôi." Nàng lộ ra biểu cảm xin lỗi.
"Không không, đương nhiên không có gì bất tiện." Khổng Lệnh Thư lập tức nóng nảy nói. Nhìn tiểu thư xinh đẹp trước mặt mình lo lắng khiến cho hắn hận không thể lập tức thỏa mãn tâm nguyện của nàng.
Nghe vậy, Lục Nghiên lập tức nở một nụ cười tươi tắn rạng rỡ với hắn. Khổng Lệnh Thư trở nên ngây ngốc, thao thao bất tuyệt nói cho nàng việc làm ở tòa soạn.
Lục Nghiên chuyên tâm lắng nghe, biểu cảm thỉnh thoảng kinh ngạc giật mình càng làm cho tâm tình Khổng Lệnh Thư hưng phấn, hứng thú giảng giải càng thêm mãnh liệt.
Lục Nghiên không nghĩ rằng Khổng Lệnh Thư tuổi còn trẻ như vậy đã là chủ biên của tạp chí Lục Thủy Thành bọn họ, giống như mọi việc ở tòa soạn đều do hắn định đoạt.
"Nếu ta muốn đăng lên báo mọi người về Thực Mãn Lâu không biết có yêu cầu gì không?" Lục Nghiên cẩn thận nghe lời nói của Khổng Lệnh Thư xong, chờ lúc hắn nghỉ ngơi uống nước mới nói ra ý tưởng bản thân.
Báo chí là thứ mà phố lớn ngõ nhỏ đều bày bán. Gia đình có chút tiền đều mua báo. Có tờ báo được bán toàn quốc, nghĩa là dân cả nước đều có thể nhìn thấy.
Hiểu rõ tác dụng của báo chí, Lục Nghiên liền có ý tưởng nếu Thực Mãn Lâu bọn họ có thể đăng lên nhật báo toàn quốc cũng đại biểu rằng dân chúng toàn bộ Z Quốc đều có thể biết đến Thực Mãn Lâu, thanh danh Thực Mãn Lâu nhất định lan truyền rộng lớn. Đương nhiên, điều này cho tới giờ chỉ là ý niệm ban đầu. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, ý tưởng trong đầu Lục Nghiên còn chưa thành hình liền gặp Khổng Lệnh Thư. Vừa nghe nói hắn là phóng viên, Lục Nghiên liền bắt đầu lên kế hoạch.
Nghe lời nàng nói, Khổng Lệnh Thư sửng sốt, ngập ngừng: "Ý của Lục tiểu thư là muốn đem Thực Mãn Lâu đăng lên báo?"
Lục Nghiên mở to hai mắt nhìn hắn, ánh mắt đen trắng rõ ràng thập phần vô tội khiến người ta thương yêu, nàng hỏi: "Không được sao? Có phải đã làm khó dễ ngươi? Vậy cứ coi như ta chưa nói gì, ta không muốn làm cho ngươi khó xử."
Tiểu thư thật sự lo lắng cho hắn a!
Khổng Lệnh Thư hai mắt phát sáng nhìn nàng, nói: "Không khó dễ. Chỉ là chuyện này một mình ta không làm chủ được, ta phải trở về thương lượng với những người khác một chút. Trên thực tế, tòa soạn chúng ta cũng đang muốn thêm vài tin tức vui vẻ cho đỡ nhàm chán."
Lục Nghiên lập tức cảm kích nhìn hắn, nói: "Nếu có thể như vậy thì tốt quá. Thật sự cảm tạ Khổng tiên sinh. Mặc kệ có được hay không ta đều sẽ nhớ kỹ phần ân tình này của Khổng tiên sinh."
Nàng tươi cười chân thành tha thiết, thân mình đẹp đến mức khiến nhiều người cảm thấy xấu hổ, cười lên lại càng động lòng người. Lục Nghiên biết làm thế nào để phát huy bề ngoài của mình một cách tốt nhất, hơn nữa lợi dụng nó để giành ưu thế.
Khổng Lệnh Thư nhìn nàng, lập tức mặt đỏ tai hồng, lắp bắp nói: "Không... Không cần khách khí."
Lục Nghiên chân tâm thực lòng rót cho hắn một tách trà, tựa như nàng nói, mặc kệ có được hay không, chỉ cần Khổng Lệnh Thư nguyện ý giúp đỡ nàng sẽ vô cùng cảm tạ.
"Đang nói cái gì?"
Đột nhiên một người đi đến ngồi sát bên người Lục Nghiên. Đôi tay to lớn tự nhiên ôm chặt vòng eo mềm mại mảnh khảnh của nàng. Đôi mắt hẹp dài lườm Khổng Lệnh Thư một cái.
Bọn người Trương phó quan khép tay lại, hướng về Lục Nghiên hành lễ, thập phần khí thế kêu một tiếng: "Tứ nãi nãi." Nhất thời rước lấy ánh mắt kinh ngạc của vô số người.
"Đó là Cố Tứ Gia đúng không? Tiểu thư bên cạnh là ai vậy nhỉ?"
"Ngu xuẩn, không nghe thấy thủ hạ Tứ Gia gọi Tứ nãi nãi sao? Đó là Lục gia Đại tiểu thư a."
Người trong trà lâu lập tức thấp giọng thảo luận. Không cần đến ngày mai, danh xưng Tứ nãi nãi của Lục Nghiên lại vang vọng toàn bộ Lục Thủy Thành.
Nhìn nam nhân trước mắt, Khổng Lệnh Thư có chút kinh ngạc, đánh ánh mắt nhìn về phía Lục Nghiên. Đối phương không hề nhìn hắn, trong mắt đều là nam nhân kia.
"Tại sao chàng lại đến đây?" Lục Nghiên kinh ngạc hỏi.
Cố Tứ Gia cười nhẹ, nói: "Lúc nãy ở dưới lầu nhìn thấy nàng, ta liền lên đây. Nàng ở đây làm gì?"
Lục Nghiên giải thích: "Ta đi may mấy bộ quần áo. Còn có Cố Tứ tiểu thư không phải sắp thành thân sao, ta đi xem có thứ gì tốt tặng nàng làm quà cưới hay không. Chỉ là không nghĩ
đến lại nóng như vậy nên đi vào nghỉ ngơi một lát."
Cố Tứ Gia liền hỏi: "Lễ vật kia mua được chưa?"
Lục Nghiên lắc đầu, thành thật nói: "Có chút việc trì hoãn. Ta thiếu chút nữa đã quên." Nếu không phải Mã thúc không đến, nàng chắc đã trở về.
Cố Tứ Gia đứng lên, nói: "Ta đi cùng nàng."
"Được đó." Lục Nghiên nhìn thoáng qua Khổng Lệnh Thư, nói: "Khổng tiên sinh, ngươi chậm rãi uống trà, ta đi trước đây."
Khổng Lệnh Thư gật đầu cười, ánh mắt nhìn Lục Nghiên có chút thất lạc —— còn chưa kịp làm gì thì cô nương xinh đẹp đó đã thành hoa có chủ.
*
"Người ban nãy là ai?" Cố Tứ Gia thấp giọng hỏi.
Lục Nghiên suy nghĩ chốc lát mới hiểu ra đối phương nói tới ai, khóe miệng nhịn không được nhoẻn cười.
"Chàng quan tâm?" Nàng hơi ngửa đầu, sóng mắt lưu chuyển, như cười như không, lại thêm vài phần đắc ý.
Cố Tứ Gia dung túng, vuốt cằm nói: "Quan tâm, phi thường quan tâm."
Lục Nghiên liền cười, vẫy tay nói: "Người kia chàng cũng đã gặp. Chàng còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Hắn chính là người cưỡi xe đạp, suýt nữa đâm vào ta."
Đang đi trên đường, Lục Nghiên liền nhớ ra nàng đã gặp hắn ở nơi nào. May là nàng trí nhớ tốt, người bình thường sợ là đã sớm quên mất.
Cố Tứ Gia nghiêm túc hồi tưởng một chút, lắc lắc đầu: "Không ấn tượng."
"Trí nhớ của chàng tệ vậy sao?" Lục Nghiên giễu cợt.
Phía trước là một ngõ nhỏ hẹp, người đi đường không ai chú ý đến. Lúc đi ngang qua, Cố Tứ Gia đột nhiên lôi Lục Nghiên vào bên trong con hẻm.
Môi đỏ mọng bị hắn cắn, ban đầu mang theo vài phần hung ác, cắn nàng rất đau. Rất nhanh sau đó liền trở nên dịu dàng triền miên, đầu lưỡi bá đạo hoành hành, cứng rắn muốn làm cho nàng động tình.
Con ngõ nhỏ hẹp, bầu trời cũng có vẻ chật chội. Lục Nghiên hơi ngửa đầu, hai tay ôm lấy sau gáy nam nhân trước mặt, cảm nhận rõ ràng. Một khúc lại thêm một khúc xương, ngón tay nàng vô thức nhẩm đếm.
Động tác Cố Tứ Gia cứng đờ, giống như được cổ vũ càng hôn mãnh liệt hơn. Nam nhân trước giờ chỉ ăn chay, chỉ cần thử một lần liền nghiện việc ăn mặn.
Ngón tay to lớn mơn trớn da thịt mềm mại, Lục Nghiên lập tức phục hồi tinh thần, bắt lấy đôi tay ở eo đã sắp tham lam chui vào xiêm y.
Tay hắn thật sự nóng rực, không biết vì đi nắng hay là như thế nào. Lục Nghiên cảm thấy cả người nóng lên.
"Chàng..." Lục Nghiên muốn nói lại thôi, vừa mở miệng, nhục dục bản thân làm thay đổi tiếng nói khiến nàng cũng hoảng sợ.
Thanh âm Cố Tứ Gia càng khàn đi, thở dốc bên tai nàng, nói: "Nàng đừng trêu chọc ta."
Lục Nghiên: "..."
Nàng tỏ vẻ ủy khuất, định lực của mình không đủ liền đổ thừa người khác.
Bóng tối trong hẻm hoàn toàn bao phủ hai người, sức nóng mập mờ tán loạn trong không khí.
Cố Tứ Gia hít một hơi thật sâu, đem hương thơm của cô nương trước mắt hút vào mũi. Hắn kinh ngạc, nói: "Mùi thơm này... Nàng dùng nước hoa ta đưa?"
Lục Nghiên sửng sốt, có chút không được tự nhiên, quay đầu đi, nói: "Tặng cho ta chính là của ta. Chàng còn quản ta dùng thế nào?"
Cố Tứ Gia nở nụ cười, ghé đầu vào vai nàng, cười đến thân thể run lên, thập phần vui sướng.
Lục Nghiên bĩu môi, cười đi cười đi, cười cho dữ vào!
Nhưng khi nhìn Cố Tứ Gia cao hứng như vậy, khóe miệng của nàng cũng không nhịn được cười theo.
Chàng ta vui là tốt rồi.
Trải qua một trận cười đùa như vậy, không khí mập mờ nhanh chóng tan đi. Cố Tứ Gia đứng dậy, sửa lại quần áo cho Lục Nghiên —— vừa rồi không để ý làm cho quần áo nàng trở nên rối loạn.
"Tay nàng thật lạnh." Hắn nói, chân mày hơi nhíu lại, hỏi: "Là di chứng do lần trước rơi xuống nước sao?"
Lục Nghiên gật đầu, hai tay ôm mặt, hi vọng nhiệt nóng trên má mau chóng hạ xuống, lầm bầm: "Người chàng nóng quá, làm hại ta ra một thân mồ hôi."
Da thịt dán vào nhau, rịn ra mồ hôi nóng không hề dễ chịu.
Cố Tứ Gia nhịn không được cười, nói: "Cơ thể ta trời sinh đã nóng."
Cài lại nút áo cho Lục Nghiên, hắn giơ tay ôm chặt nàng, đầu lệch qua bên gáy nàng, nói: "Nàng định khi nào thì gả cho ta?”
Nghĩ một lát, tam thư lục lễ, từ khi định thân tới chuẩn bị hôn lễ đại khái cũng khá nhiều ngày. Nhanh nhất cũng phải sang năm.
Ngẫm lại thật khiến người ta cảm thấy quá lâu!
Thật xin lỗi vì trễ hẹn. Dạo này ta bận quá. Mọi người thông cảm~~~