Thời tiết mùa hè nóng nực, mặt trời trên đỉnh đầu khiến người ta cảm thấy choáng váng. Hai bên đường có vài sạp bán nước mát trà lạnh, còn có nước ô mai chua ngọt, hương vị tuy không quá ngon nhưng uống vào lại làm tiêu tán không khí oi bức.
Cố Tứ Gia người cao chân dài, tay cầm một chiếc dù hồng phấn làm từ giấy dầu, hơn phân nửa đều che kín bên phía Lục Nghiên. Liếc mắt nhìn nàng, trong lòng Cố Tứ Gia âm thầm hài lòng, hắn sợ nàng bị nắng chiếu cháy da. Tiểu cô nương thân thể uyển chuyển yêu kiều, làn da vừa bạch vừa mềm giống như đậu hủ, hắn sợ mạnh tay một chút cũng khiến nàng vỡ ra.
Lục Nghiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhiệt độ thân thể nam nhân này cao, vào mùa hè giống như một cái lò lửa, đi bên cạnh hắn cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ từ trên người hắn truyền đến. Hắn bị mặt trời chiếu xuống, ra một thân mồ hôi.
"Bên kia có bán nước ô mai, ta đi mua hai ly đến." Lục Nghiên cầm khăn tay lau mồ hôi trên mặt hắn thì nhìn thấy đối diện có bán nước ô mai bèn nói với Cố Tứ Gia một tiếng rồi đi sang.
Cố Tứ Gia từng bước đi theo sau lưng nàng.
"Hai ly nước ô mai!" Lục Nghiên trả tiền, nhận nước từ tay ông chủ.
Ly sứ lớn chứa nước ô mai đỏ sậm bên trong, còn có thể nhìn thấy hai viên ô mai bơi bềnh bồng.
Trong nhà ông chủ có một tủ nước đá, nước ô mai ướp lạnh trong tủ vừa mát vừa ngọt, vị chua cũng không quá gắt, nuốt vào bụng cả người đều mát mẻ.
Những loại nước ướp lạnh như thế này Lục Nghiên không thể uống nhiều nên chỉ hớp một ngụm rồi thôi.
Cố Tứ Gia uống hết ly nước của mình xong nhìn nàng không định uống nữa liền hỏi: "Không uống nữa?"
Lục Nghiên gật đầu, giải thích: "Đại phu nói cơ thể của ta không thể uống nhiều đồ lạnh."
Cố Tứ Gia lúc này bèn bưng ly nước của nàng lên, uống cạn.
Ông chủ bán nước ô mai tủm tỉm cười nhìn hai người bọn họ, nói: "Vợ chồng hai người thật là đẹp đôi, trai tài gái sắc."
Lục Nghiên mím môi cười, cũng không phủ nhận, lên tiếng nói cảm ơn.
Nghe vậy, Cố Tứ Gia cũng cong khóe môi.
Uống xong nước ô mai, hai người tiếp tục đi về phía trước, vào một tiệm ngọc bích, không ngờ lại gặp được người quen.
"Tứ thúc?"
Cố Thành nhìn Cố Tứ Gia, mặt lộ vẻ kinh ngạc, mở miệng chào hỏi, sau đó dừng mắt trên người Lục Nghiên, có chút không tự nhiên chào: "Lục Đại tiểu thư."
Diệp Tinh đi tới mặc một bộ sườn xám thập phần xinh đẹp, lộ ra đôi chân thon dài cùng dáng người thướt tha. Đáng tiếc bụng đã có vẻ lộ ra, phá hủy nét mỹ cảm nhưng thoạt nhìn cũng làm cho nàng thêm vài phần mặn mà.
Lục Nghiên nhớ rõ nàng ta có thai đã hơn năm tháng.
"Tứ thúc, Lục tiểu thư." Diệp Tinh chào một tiếng, đứng sát vào người Cố Thành, nhìn bộ dáng thập phần ngoan ngoãn, nhu thuận.
Cố Tứ Gia khẽ gật đầu với bọn họ, không nói gì, cùng Lục Nghiên đi vào bên trong.
Diệp Tinh vụng trộm liếc mắt nhìn Lục Nghiên, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, khi gặp lại liền cảm thấy vị Lục tiểu thư này xinh đẹp hơn, đẹp đến mức chói mắt, mỹ áp quần phương.
Nàng thoáng quay qua Cố Thành, đối phương nhìn chằm chằm Lục Nghiên mà suy nghĩ xuất thần, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Hắn không ngờ rằng cô nương lúc trước mình khinh thường giờ đây lại đẹp như vậy, lại còn sắp được gả cho Tứ thúc, trở thành trưởng bối của mình, thành Tứ thẩm. Thật như một vở kịch mà.
Lục Nghiên căn bản không để hai người bọn họ trong lòng. Nhưng Cố Tứ Gia lại nhìn nàng chằm chằm.
Lục Nghiên bất đắc dĩ hỏi: "Chàng nhìn ta làm cái gì?"
Cố Tứ Gia cười híp mắt nói: "Nhìn nàng rất đẹp."
Lục Nghiên nhìn hắn, cười nói: "Ta rất thích người chân thật."
Cố Tứ Gia nhất thời nhịn không được nở nụ cười, đưa tay điểm nhẹ vào trán nàng, hành động vô cùng sủng nịch.
Cố Thành một bên thấy thế, hoàn toàn sửng sốt —— hắn chưa từng thấy Tứ thúc cười nhiều như vậy.
Ngọc bích trong tiệm to nhỏ đều có, vật trang trí cùng trang sức càng đầy đủ hơn. Trên khay trải vải nhung đỏ bày đủ các loại vòng, tròn dẹp, mỏng dày,...các loại hình thức vòng ngọc, bẹp, nhỏ viên, trông rất đẹp mắt.
Cố Tứ Gia nhìn thoáng qua khay, nhặt lên một chiếc vòng ngọc đính hoa nhỏ, cầm tay Lục Nghiên ướm thử. Da Lục Nghiên vốn trắng, cổ tay kia đeo chiếc vòng này liền trở nên xinh đẹp hơn, giống như sinh ra là để dành cho nhau vậy.
Rất đẹp!
Cố Tứ Gia thưởng thức một lát thì bỏ xuống, sau đó tiếp tục lấy một chiếc vòng bạch ngọc ướm lên cổ tay Lục Nghiên.
Lục Nghiên thấy hắn đùa nghịch tay mình cũng mặc kệ, kêu ông chủ lấy một đôi ngọc bội cho nàng xem thử. Đó là đôi bội uyên ương khắc hình hoa sen tịnh đế làm từ phỉ thúy không màu, trong suốt như băng, nhìn xuyên như gương, cảm giác đúng với câu băng thanh ngọc khiết.
"Chàng thấy cái này thế nào?" Lục Nghiên đưa cho Cố Tứ Gia nhìn, nói tiếp: "Ta sẽ dùng sợi tơ hồng kết thành dây đeo, nhìn cũng tươi tắn hơn."
Cố Tứ Gia tùy tiện gật đầu, lại lấy từ trên quầy một chiếc vòng tay phỉ thúy Tử La Lan đeo cho nàng.
Lục Nghiên giật tay lại, nói: "Chàng đừng đùa nữa, nhanh nói cho ta nghe ngọc bội này thế nào, Cố Tứ tiểu thư sẽ thích chứ?"
Cố Tứ Gia lúc này mới bình tĩnh trở lại, cầm ngọc bội đánh giá, gật đầu nói: "Không tệ, rất xinh đẹp, Mỹ Trân sẽ thích."
Cố gia Tứ tiểu thư khuê danh là Cố Mỹ Trân.
Nghe vậy, Lục Nghiên liền kêu chưởng quầy gói ngọc bội lại.
"Nàng nhìn xem, cái này nàng đeo nhất định rất đẹp." Cố Tứ Gia hứng trí bừng bừng cầm một chiếc vòng ngọc, định đeo vào tay Lục Nghiên.
Lục Nghiên nhất thời dở khóc dở cười.
"Này chưởng quầy, ngươi đem cái kia cho ta xem một chút." Cố Tứ Gia đột nhiên nhìn thấy một thứ trong tủ kính, kêu chưởng quầy lấy ra cho hắn xem.
Đó là một đôi hình nhân làm từ bạch ngọc. Người nam và nữ được chạm khắc thập phần tinh xảo, dáng điệu thơ ngây
khả cúc (bó tay hổng hiểu). Hình nhân được đánh bóng nhẵn nhụi, trơn mịn vô cùng, cầm trong tay khiến người ta có chút yêu thích, không nỡ buông ra.
Cố Tứ Gia đưa cho Lục Nghiên nhìn, hỏi: "Thế nào, dễ thương không?"
Lục Nghiên cầm lấy, hai mắt tỏa sáng, gật đầu nói: "Rất đáng yêu."
Cố Tứ Gia cười nhìn nàng, lập tức mua đôi hình nhân này.
"Cái này, còn có này này này, ta đều lấy hết!" Mua xong tượng, Cố Tứ Gia chỉ vào mấy chiếc vòng ban nãy ướm cho Lục Nghiên.
Lục Nghiên giật mình, vội vàng nắm lấy tay hắn, nói: "Chàng làm gì vậy, mua nhiều vòng thế ta cũng mang không hết a."
Cố Tứ Gia lại nói: "Nàng đeo rất đẹp." Nếu đẹp, đương nhiên phải mua.
Lục Nghiên: "..." Nàng có chút đau đầu, nghĩ đến rương vòng tay trong nhà đã sắp không chứa nổi. Tất cả đều do Cố Tứ Gia tặng.
"Chàng đừng mua..." Ngàn khuyên vạn khuyên, rốt cuộc Cố Tứ Gia cũng từ bỏ ý định, tiếc nuối mua hai chiếc vòng ngọc, trực tiếp đeo vào tay Lục Nghiên.
"Rất đẹp." Cố Tứ Gia lôi kéo tay nàng nhìn kỹ một chút, hết sức cao hứng bình luận.
Lục Nghiên bị hắn làm cho dở khóc dở cười, trong lòng bất đắc dĩ nhưng cũng cảm thấy vui vẻ không thôi.
Những người bên cạnh nhìn Lục Nghiên có chút hâm mộ cũng khiến người ta tức giận. Nam nhân bên cạnh nàng bộ dáng cao lớn anh tuấn thì thôi đi, ra tay còn hào phóng như thế. Quan trọng nhất là nghe lời vợ mình vô cùng.
Cố Thành và Diệp Tinh không rời đi. Cố Tứ Gia nhìn thấy bọn họ, nụ cười trên mặt giảm đi vài phần, không mặn không nhạt hỏi: "Các ngươi còn chưa đi à."
Cố Thành: "..."
Thật là thập phần ghét bỏ.
Diệp Tinh nhìn Lục Nghiên, nghĩ đến một màn vừa rồi, ghen tị muốn chết.
Cố Thành đối với nàng không tệ, ra tay cũng coi như hào phóng, nhưng so với Cố Tứ Gia lại khác xa một trời vực. Cố Tứ Gia mắt cũng không chớp mua cho Lục Nghiên vài cái vòng ngọc, nhưng Cố Thành lại làm không được, đây chính là chênh lệch.
Vì sao nữ nhân kia lại tốt số như vậy. Vì bộ dáng nàng xinh đẹp sao?
Trong lòng Diệp Tinh khó chịu, ngoài mặt lại chỉ có thể lộ ra nét ôn hòa, nói với Cố Tứ Gia: "Tứ thúc, ta với A Thành muốn mời ngài cùng Lục tiểu thư dùng chung bữa cơm."
Cố Tứ Gia lạnh lùng nhìn nàng, nói: "Ngươi và A Thành còn chưa thành thân. Ngươi vẫn nên gọi ta một tiếng Tứ Gia đi."
Nụ cười trên mặt Diệp Tinh lập tức cứng ngắc.
Cố Tứ Gia không nhìn nàng mà ném ánh mắt về phía Cố Thành, ý tứ hết sức bất mãn nói: "Lúc trước ngươi ở trước mặt ta nói năng kiên quyết, hành động thà chết chứ không chịu khuất phục. Vậy mà bây giờ thì sao? Một đại nam nhân, làm việc sợ hãi rụt rè, sợ này sợ kia thì có thể nói được cái gì?"
Đối với Cố Thành, Cố Tứ Gia là có chút không hài lòng. Hắn nói muốn có trách nhiệm với Diệp Tinh, nói thì dễ làm mới khó, mới bị trưởng bối áp chế liền bắt đầu do dự, sợ hãi việc không có tiền. Cố gia bọn họ tại sao lại tồn tại một nam nhân không đảm đương như vậy chứ?
Cố Tứ Gia không hiểu, quay đầu thảo luận cùng Lục Nghiên.
Lục Nghiên nói: "Việc này cũng bình thường. Cố Thành không giống chàng, hắn sống trong nhung lụa lớn lên, tính tình người lớn trong nhà lại cường thế, trong lòng hắn có bất mãn cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Như việc hôn sự của ta và hắn, hắn cũng không dám nói ra ý muốn trước mặt mọi người. Nếu không phải Diệp Tinh mang thai, hắn sẽ không mở miệng. Đương nhiên, hắn cũng không phải là người xấu. Ít nhất, hắn nguyện ý gánh vác trách nhiệm của mình."
Cố Tứ Gia nắm tay Lục Nghiên, cười híp mắt nói: "Nàng không thích hắn, không sao, về sau để hắn dập đầu với nàng nhiều hơn mấy cái, đến khi nàng vui mới thôi."
Lục Nghiên: "Có ai bán đứng cháu mình như chàng sao?"
Cố Tứ Gia đúng lý hợp tình nói: "Nàng là Tứ nãi nãi của ta, chính là trưởng bối của hắn, hắn dập đầu với nàng cũng là chuyện phải làm."
Lục Nghiên nhất thời bị hắn chọc cười.
"Này! Tại sao chàng lại thích ta?" Lục Nghiên hỏi.
Cố Tứ Gia nói: "Sao nà có nhiều vì sao như vậy. Ta cảm thấy nàng cái gì cũng tốt, trên đời này không có ai tốt hơn nàng."
Chỉ có nàng là tốt nhất. Ta muốn đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời này đưa cho nàng.
Máy ta bị hư, hình ảnh minh họa đã mất, truyện cũng sẽ được up trễ. Các nàng thông cảm cho ta nha.