Cả đại doanh trại nhốn nháo xôn xao, ai cũng đứng ngồi không yên.
Bất kể tiên nhân nào mất tích cũng là một việc không thể xem thường.
Đằng này người mất tích còn là Âm Thanh Danh, thế gia công tử, dưới một người trên vạn người.
Mà đây không chỉ là một vụ mất tích.
Nghe phong thanh rằng Cường Bích Tôn đang đi do thám phía trước để chuẩn bị rạng sáng lên đường thì bị đả thương, bất tỉnh nhân sự, khi tỉnh dậy đã không thấy Thanh Danh đâu. Hai vị cao thủ như vậy còn bị động đến, kẻ gây ra việc này thân thế không thể coi thường.
Vì mức độ nghiêm trọng của sự việc, phần còn lại của đại hội đều bị hủy bỏ, các tộc nhân được yêu cầu trở về gia các thu dọn hành lý trở về nhà, đảm bảo an toàn. Kim Tàng Lâm tạm thời trở thành cấm địa, chờ đến khi mọi việc được giải quyết êm đẹp.
Mọi người rời đi, riêng chỉ còn hai tỷ đệ Hư Vô và Hoàng Kỳ ở lại, phần vì đây là nơi gần với địa bàn của Nguyễn Thị, phần cả hai tỷ đệ họ đều là những người có hứng thú với dị tượng. Ngay buổi sáng sau khi bế mạc trại, Hư Vô lập tức truyền Thư Điểu về Nguyễn Thị, phái người đi tìm tung tích của Thanh Danh công tử và diện kiến Cường Bích tôn tại Hỏa Diệm thác, nơi Cường Bích nói rằng đã xảy ra sự việc.
Hư Vô cùng Hoàng Kỳ cầm bội kiếm hành lễ với đại công tử Gia Định Mạnh Thị: "Bái kiến Cường Bích đại công tử"
"Bái kiến Nguyễn Nhị Tiểu Thư,còn vị này là?"-Nét mặt của Cường Bích lúc này vẫn còn rất xanh xao, ấn đường nhăn nhó, xem chừng nội thương không hề nhẹ.
"Ta là Hoàng Ngọc Hiếu của Liên Sơn Hoàng Thị, tự Hoàng Kỳ." - Mặt ngoài y tươi vui chào hỏi nhưng trong lòng cũng có chút vướng bận. Dù sao cũng là đại công tử của một Thế Gia, chẳng lẽ đến gia huy nhà của y cũng không nhận ra
Hư Vô nhìn sắc vẻ của Cường Bích Tôn thấy không an tâm, bèn gợi ý:
"Công tử bị kẻ xấu đả thương xem rằng thể trạng hẵng còn rất yếu. Chi bằng cứ để chuyện này cho ta và hiền đệ lo, dù sao đây cũng là địa bàn của Nguyễn thị, chúng ta tuyệt đối không khinh suất."
"Viết thương này không là gì so với an nguy của Thanh Danh. Có lẽ hắn vì bảo hộ ta nên mới bị bắt đi. Ta không thể ngồi yên một chỗ mà không làm gì được" - Cường Bích gượng nói
"Đã vậy thì hãy để ta xem qua vết thương của huynh" - Hoàng Ngọc Hiếu lên tiếng.
"Đệ mà cũng biết y thuật?" - Hư Vô ngờ vực hỏi
"Tỷ đừng coi thường, phụ mẫu ta đều là danh y nổi tiếng trong vùng, dù không nhất nhì Nã Nhị Thập Nhất thì cũng nhất nhì Bắc xứ. Ta cũng có kiến thức sơ đẳng, có thể hội chẩn được."
"Thôi được rồi ta tạm tin đệ. Đệ xem nếu cần những loại thuốc gì thì ta sẽ sai người đi mang đến đây"
"Hai người không cần cảm phiền vậy đâu. Chỉ là vết thương ngoài da thôi."
"Cứ để ta..."-Hiếu công tử gợi ý
"Không cần đâu."- Cường Bích Tôn hạ tông giọng xuống, nét mặt sa sầm dữ dằn, ánh mắt toả ra sát khí.
Hư Vô biết hiền đệ mình sẽ còn cố chấp, không muốn mang phiền toái nên nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nhị Thử (tên ở nhà của Hoàng Đại Công tử), nếu người ta đã bảo không sao thì đệ đừng miễn cưỡng. Ta cũng sai người về lấy Bảo Dược đưa huynh ấy rồi. Đệ không cần lo đâu."
"Nếu tỷ đã tính toán như vậy rồi thì ta không cần phải cố chấp nữa. Cường Bích huynh, trước khi gặp tai nạn huynh có nhớ là đã gặp phải kẻ nào hay vật gì đáng nghi hay không?" - Hoàng Kỳ chuyển hướng câu chuyện.- "Đả thương lớn vậy thì không chỉ là thú rừng được, trừ khi là một con bò mộng to gấp người bình thường cả trăm lần. À hoặc là một con thần điểu. Nói đến điểu ta lại nghĩ đến gà hầm của nhũ mẫu ta. Khi nào hai người tới Liên Sơn nhớ phải ăn thử đó..... Hahaha"
Hư Vô chỉ biết nhìn hiền đệ mình tự biên tự diễn một cách bất lực, việc này hoàn toàn không phải lạ đối với cô. Thật ra đến một hồi Hư Vô nhận ra cách duy nhất để hiền đệ mình trở nên trầm mặc một chút là có một tiểu cô nương nào đó tỏ thái độ khinh bỉ với lời hắn nói, không thì không ai có thể ngăn cản được sự tùy tiện này.
Hư Vô quay sang nói với Cường Bích Tôn:
"Huynh đừng để ý đệ đấy. Tính tình thường nhật cũng đã phóng túng vậy. Mong huynh thứ lễ."
Cường Bích cười lớn:
"Không sao cả, ta thích những người dễ gần xởi lởi như vậy. Hoàng công tử quả nhiên có mắt nhìn tinh tường. Trong lúc ta và Thanh Danh đang đi khảo sát địa thực thì thấy Thanh Danh nói có một bóng đen gì đó vụt qua nhưng ta không để tâm lắm, chỉ nghĩ là một con hươu hay gì đó. Đáng lẽ ta nên cẩn trọng hơn. Kẻ này thân thủ quả thật rất cao."
"Huynh có nhận ra đó là thân pháp của môn phái nào không?" - Hư Vô nhíu mày
"Rất kỳ quái, ta không nhận ra, có thể là cổ môn tà đạo nào đó."
Vừa khi ấy Hoàng công tử đến gần một bụi rậm nào kiếm quả mọng vì thấy hai người kia không thèm để tâm đến mình nữa thì phát hiện ra một túi túi thơm màu xanh ngọc mới nhặt lên mang đến khoe tỷ tỷ:
"Tỷ, ta mới nhặt được túi thơm của nữ nhân nào nè!!!" - Y cầm túi thơm tung tăng chạy đi.
Hư Vô liếc mắt lên nhìn. Ngay lập tức nhận ra trên túi thơm là gia huy của Quy Nhân Lê Lý Thị. Nét mặt của Cường Bích cũng có chút biến sắc.
"Đệ đưa ta xem nào."
Cầm túi thơm trong tay, Hư Vô dò xét kĩ càng. Túi thơm nhỏ nhắn, đường chỉ chắc chắn chắn, hoa văn thêu tinh xảo, chắc chắn không phải món đồ làm giả lại. Túi được buộc nằng Huyết Chỉ, chỉ những người có cùng huyết thống hoặc thân thích với chủ nhân mới mở ra được. Hư Vô bảo Cường Bích Tôn:"Huynh thử rút sợi chỉ này ra xem có gì bên trong không."
Cường Bích mới động vào, Huyết Chỉ tiêu tán.
Hư Vô bèn nói:
"Quả nhiên không nằm ngoài tự tính của ta, chiếc túi này có lẽ là của Âm Thanh Danh công tử. Hai người là hảo bằng hữu, chắc chắn Huyết Chỉ sẽ nhận ra huynh mà khai phong ấn. Nhị Thử, đệ tìm thấy món đồ này ở đâu?"
"Ở ạnh ụi âu ằng ia ìa" (Ở cạnh bụi dâu đằng kia kìa) - Mồm hắn vẫn đang nhai nhồm nhoàm toàn dâu là dâu.
Hư Vô tiến đến lại gần phía đệ đệ chỉ. Phía trong bụi cây bị đổ rạp,