Khương Diệp khó chịu miễn cưỡng đáp lại:
"Ta mới đi chơi trong rừng, không may vấp ngã."
"Vấp ngã mà chảy máu tay?" - Hoàng Kỳ chế nhạo.
"Nếu chỉ là vấp ngã, cô nương có thể cho ta xem bàn tay không?" - Hư Vô mở lời
"Tại sao lại xem tay ta? Ta không cho xem! Các người ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ đông hiếp yếu, ỷ tu vi cao đi ức hiếp người tu vi thấp..."
Hư Vô không cần biết nữ tử kia thao thao bất tuyệt điều gì liền cầm tay lên xem, quả nhiên trong lòng bàn tay có vết thương nhưng không phải vết xước ngoài da mà là do kết linh lực ra thủ pháp.
Hư Vô quay ra hỏi Cường Bích tôn: "Huynh có vô tình nhớ thêm được chi tiết nào về kẻ đả thương huynh không?"
"Ta chỉ nhớ rằng bóng đen vụt qua có lẽ thuộc về một nữ tử vì dáng dấp rất nhỏ bé."
"Này này! Nữ tử nào cũng phải nhỏ bé à? Nhìn nữ nhân đứng kế ngài kìa!" - Khương Diệp ấm ức chỉ tay sang phía Hư Vô. (Hư Vô là một cô nương rất cao)
"Ngươi đừng có già mồm. Người ngươi còn xộc mùi máu tanh của Thanh Danh công tử." - Hoàng Kỳ tiếp tục đả kích - "Tỷ tỷ không cần nghe tên này già mồm làm gì cả. Mau gọi người của Nguyễn thị đến bắt ả về!!!"
"Này này!!! Ta tưởng ngươi chỉ cầm tinh con chó thôi hóa ra còn cầm tinh con bò à??? Vu khống ta sẽ bị quạ bắt diều hâu thaaaaa. Các người đã xông vào nhà ta không xin phép mà dám đứng đây nói nhăng nói cuội. Lý nào lại vậy??? Đừng tưởng các người là danh môn thế gia mà ta phải khiếp sợ. Có quyền có thế mà sống không đúng đắn thì sẽ bị sét đánh nhé nhé nhé!!"
"Hoàng Ngọc Hiếu ta có thể vô tình đắc tội với người này kẻ kia nhưng không bao giờ vu oan cho ai! Người ngươi có máu tanh, tay ngươi có thủ pháp, lại còn chui vào rừng sống cổ cổ quái quái. Chắc chắn ngươi phải làm trò tà đạo gì mới chui vào đây sống. Lại còn dán chữ Nghiệp to đùng như vậy. Chắc chắn ngươi sống chỉ để tạo nghiệp!!!"
Hư Vô đến ù tai nhức óc, chán nản bỏ đi xung quanh xem xét.
Cường Bích Tôn nói với Hư Vô: "Chúng ta đã đi nửa ngày đường rồi. Gặp kẻ này thật đáng nghi. Chi bằng cứ bắt cô ta về tra khảo thêm. Ta tin rằng mũi của hiền đệ của tiểu thư không sai đâu."
Hư Vô vẫn tiếp tục soi xét. Đến tới đầu giường trong góc nhà, thấy một vật phát ra ánh sáng xanh. Tiến lại gần thì thấy đó chính là Lục Hồ Tử Điện của Thanh Danh công tử. Hư Vô cầm lên và mang tới trước mặt Khương Diệp vẫn đang đấu khẩu với Hoàng Kỳ, hỏi:
"Ngươi lấy vật này từ đâu ra? Có phải ngươi đả thương Âm Thanh Danh để chiếm lấy bảo vật? Ngươi để huynh ấy ở đâu?"
"Cái gì cơ??? Cái này là sáng qua ta đi chơi Thủy Thiên thác nhặt được. Nếu không phải vì cái đại hội chết tiệt nào đó thì ta đã không phải tha thẩn trong cái rừng chết tiệt này đến cả tháng trời. Phụ mẫu lại càng không cho ta trốn về, mặc kệ ta không thích dao du với đám người nhàm chán kia. Mãi mới trốn ra đi chơi được. Nghe nói hôm qua chúng còn tổ chức cái gì mà săn lùng thần thú. Ai cần đi cùng bọn họ, tự ta cũng tìm được."
"Đại hội? Ngươi có phải người của gia các" - Hư Vô hỏi.
"Gia các? Ta chỉ nhớ ta phải đi theo một đám nào đó tên là Thiên Lượng hay Thiên Lương gì đó. Nhưng ta bỏ đi chơi từ lâu rồi."
"Thế căn phòng không người là của ngươi ư?"
"Hình như thế?"
"Nếu không phải Khương cô nương đả thương hai vị Cường Bích Thanh Danh thì cô có bằng chứng ngoại phạm nào không?"
"Hôm qua ta thấy một người mặc tố phục bị khiêng đi đâu đó nhưng ta không hề quan tâm. Nhưng nãy giờ bị mấy người vu oan giá họa như vậy, ta sẽ dẫn mấy người đi tìm tung tích của cái tên Thanh Danh gì gì kia."
Bốn kẻ bọn họ đi về phía tây bắc của thảo nguyên là Thủy Thiên thác. Hoàng Kỳ và Khương Diệp vẫn không ngừng đấu khẩu với nhau, có lẽ luận về tuổi tác thì hai người họ không chênh là bao nên cũng có sự kết nối. Tuy vậy Hư Vô và Cường Bích Tôn vẫn thận trọng đi từ phía sau phòng nếu Khương Diệp giở trò vô lại, suy cho cùng thì Khương Diệp vẫn trong diện tình nghi.
"Này Khương Diệp, sao thân nữ nhi như ngươi mà lại chạy lung tung ra đây?" - Hoàng Kỳ ngờ vực
"Không cần ngươi quản."
"Ta chỉ lo ngươi là yêu nghiệt gây hại cho bách tính thôi."
"Ít ra ta không cắn người." - vừa nói vừa nhe hàm răng ra làm hành động cạp cạp khiến ai đó tức chết.
"Nếu ngươi là kẻ bí ẩn trong Thiên Lượng thì có phải ở phòng ngươi là máu người thật không?"
"Cái gì, chỉ là sơn đỏ ta dùng để chế bùa pháp thôi. Ta chỉ để một hình nhân vào đó để dọa người thôi. Biết ngay mấy tên ấu trĩ nhà các ngươi sẽ thấy sợ mà bỏ chạy mà."
"...Đồ kỳ quái"
Đi đến đêm thì bọn họ đã đến Thủy Thiên thác. Gọi là Thủy Thiên thác bởi lẽ thác cao cả dặm, tựa có thể thông tới trời xanh, những dòng nước trầm mình xuống trắng xóa, nhấn chìm cả mảng rừng xung quanh vào mờ ảo sương khói, tiếng nước đổ như có nhạc tính trầm đều tựa muốn ru ngủ vạn vật. Nguyệt vọng đầu thác, tỏa huyền quang xuyên hư ảo, cả cảnh vật sáng bừng vẻ ma mị.
Khương Diệp quay ra nói với ba người còn lại:
"Đây là nơi ta nhặt được bảo vật kia. Khi đó ta đang đuổi theo một bóng đen kỳ bí, nhưng tới đây thì biến mất."
"Ngươi nói thì hay lắm. Nhưng máu của Thanh Danh công tử trên tay ngươi mà còn viện ra đủ đường cơ." - Hoàng Kỳ nạt nộ.
Hư Vô cầm Tử Điện đưa vào dòng nước thác chảy xiết:
"Nước của Thủy Thiên thác có tác dụng thanh tẩy. Nhị Thử, đệ còn ngửi thấy mùi máu của Thanh Danh công tử không?"
"Ơ biến mất rồi này..."
"Nhị Cẩu, ngươi còn vu khống ta được nữa không?
"Ai bảo ngươi tha lôi đồ linh tinh về tự gây họa vào thân?... Ơ, ngươi nói ai cẩu????" - vẫn là tức đến tím tái mặt mũi.
Cường Bích mới cười trừ nói: "Vậy là hiểu nhầm Khương cô nương rồi."
Khương Diệp cười khẩy: "Thôi bổn cô nương ta cũng là người rộng rãi. Ta sẽ bỏ qua cho mấy người. Thật là một lũ người ngu ngốc."
"Này này ngươi vừa nói cái gì đấy?" - Hoàng Kỳ nổi đóa.
"Thôi đệ đừng gây sự ở đây nữa." - Hư Vô nhắc nhở Hoàng Kỳ rồi quay ra hỏi Khương Diệp - "Cô còn vô tình thấy chi tiết nào nữa không. Ví dụ như có kẻ nào cũng ra vào khu vực này?"
"Tối hôm qua thì ta không thấy có ai nhưng vài tuần trước, có một nhóm người quanh quẩn ở chân thác, cầm đèn cầm đuốc tìm kiếm thứ gì đó ở vách núi giữa dòng thác. Ngay kia kìa." - Khương Diệp chỉ lên trên cao
"Để ta..." - Cường Bích mới đề nghị đã bị Hư Vô ngắt lời
"Vậy để ta thám thính xem sao." Hư Vô liền ngự kiếm bay lên. Càng lên cao cảnh vật càng mở ảo chỉ có mây khói và những tia nước trắng xóa li ti. Tới trung thác quả thật có một vách đá nhô ra tạo thành một con đường nhỏ dẫn vào phía sau thác. Hư Vô phái Thư Điểu xuống đón ba người còn lại lên. Thư Điểu của Nguyễn Thị có thể hóa to nhỏ tùy ý chủ nhân, ngoài vận chuyển thư thì còn có chức năng vận chuyển hàng hóa mua bán của Nguyễn gia.
Vừa lên tới nơi Hoàng Kỳ đã hổn hển nói: "Sao tỷ lại phái một con chim to như vậy xuống đón. Làm ta tưởng con quái thú từ phương nào đến tha chúng ta đi. Ba người chúng ta cũng có thể ngự kiếm mà."
"Nhìn dáng vẻ của đệ ta không an tâm. Quả thật ở đây có một mật lộ. Chúng ta đi sâu vào bên trong để điều tra đi. Tia nước của Thủy Thiên có hàn khí, đứng ở đây lâu dễ bị trúng băng độc."
Mật lộ dẫn vào sâu trong vách núi, họ cứ đi mãi qua những bức tường đá gồ ghề lạnh ngắt.
Nhưng cuối cùng chỉ là ngõ cụt, trước mặt họ giờ đây chỉ toàn đá lá đá.
Cường Bích nhíu mày:
"Có lẽ mật đạo này không dẫn tới đâu cả. Chúng ta nên tìm đường khác xem sao."
Hư Vô chưa muốn từ bỏ ngay, một