Từng lời Thanh Danh nói nghe tựa như lông hồng mà thật ra lại khiến giang sơn thiên hạ dịch chuyển cả vạn trượng. Có lẽ chẳng ai tưởng tượng đến ngày hôm nay, cái ngày mà lãnh địa Lê Lý thay tông đổi chủ, ngày mà bàn cờ thế trận của Nã Giới cuồng quay dịch chuyển. Trong biển quan thần vuốt râu tán thưởng, chỉ có Khương Diệp nhỏ bé vẫy vùng, cựa quậy những lời ngăn cản Thanh Danh:
"Thanh Danh, người không thể làm như thế được, chuyện gì cũng có cách giải quyết mà, tuyệt đối không thể như vậy được!!"
Vạt áo xanh phấp phới trong gió, tấm lòng trung kiên hạ xuống để nhường cho thiên hạ một đường sống. Hải Lâm Quy Nhân không do Lê Lý làm chủ, người đau lòng nhất chắc chắn là Thanh Danh, trách thiên ý quái ác một thì lại trách tấm thân bạc nhược này mười. Nào là danh xưng đạo thần đức cao vọng trọng, thiên tài thiếu niên lục bào oanh vũ tuổi 20, khi cả Nã Giới hướng về y đã xây dựng nên một liên kết anh tài vững mạnh. Nay những thứ ấy như mờ vào trong sức sống của Lê Lý. Cường Bích nhìn thấy vị huynh đệ chí cốt của mình lòng đau như cắt nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng, y không đành lòng, liền lên tiếng:
"Ta không thể nhận được...Thanh Danh, chúng ta sẽ có cách khác mà."
"Huynh đừng áy náy, cha mẹ ta từ lâu coi huynh như con, huynh đừng sợ thiên hạ sau này sẽ dị nghị, chỉ là tạm thời thôi mà." - Thanh Danh bỏ mũ đặt lên đầu bằng hữu, cởi Lục Khởi Bào ôn nhu choàng lên người đối diện, kiên định nhìn hắn. Y bước tới phía trước lư hương, thắp một nén ba nén đại nhang, hai gối khụy xuống thềm đá lạnh toát, cúi rạp xuống hét lớn:
"Nhật Nguyệt Lưỡng Đẳng, Thiên Địa Chứng Giám, ngày hôm nay Quy Nhân này thuộc về Mạnh thị. Âm Thanh Danh ta bất tài không làm tròn được vận mệnh lo cầu cho bách tích khiến nhà nhà người người lầm than. Xin Hắc Trạch Hồ Điểu vì bách tính trăm họ, suy xét giúp đỡ Mạnh thị mà cưu mang mảnh đất này. Cho dù ngài muốn cái mạng quèn này ta cũng sẵn sàng dâng hiến."
Y cắm bảo kiếm Kỳ Bích xuống nền đá, một đường nứt toác chạy dài kéo theo một vệt chớp dài xé đôi bầu trời mịt mù. Từ trong nền trời xám tro lạnh ngắt, đám mây di chuyển khôn xiết kết tụ thành một tụ mây đen lớn kết thành hình Hắc Trạch Hồ Điểu. Thần thú bay lượn vài vòng trên không trung rồi xà xuống trước điểu đài nơi Thanh Danh đang cúi mình. Nó gầm thét:
"Kẻ phàm nhân nhỏ bé, ngươi dám gọi tên ta?"
"Mong ngài thứ lỗi. Tiểu nhân chỉ muốn ngài suy xét lại việc cứu rỗi Quy Nhân. Thanh miện, lục bào ta đều đã cởi ra để nhường cho Cường Bích Tôn. Giờ nơi đây là một phần của Mạnh thị. Mong thần thú hãy giúp Mạnh thị trấn hưng gia tộc, vượt qua bạo nạn."
Cường Bích quỳ rạp xuống ngay bên cạnh Thanh Danh, khẩn khoản cầu xin:
"Đúng là ta là người lập đàn triệu ngài nhưng mong ngài hãy suy xét. Bách tính ở đâu cũng là bách tính, giờ đây Quy Nhân và Gia Định tuy hai mà một, môi hở răng lạnh, Hải Lâm lâm nguy cũng đồng nghĩa là cả Nã Giới rơi vào hiểm nguy."
"Được rồi, các ngươi đừng nhiều lời nữa. Nếu Âm Thanh Danh đã sẵn sàng hi sinh vì đại cục thì ta cũng không cố chấp làm gì nhiều." - Thần thú ngẩng cổ lên mặt đối mặt với trời cao, thét một tiếng gầm tưởng chừng như sóng cuộn trong vũ bão. Một đám mây đen tích tụ trên đỉnh ngọn tháp cao nhất trong Hải Lâm phủ, lan dần, lan dần đến khi phủ kín cả Quy Nhân, trong phút chốc cả bầu không tối đen như tắt đèn. Thần thú kêu một tiếng tựa trăng ngàn con chim ưng đồng loạt kêu lên.
Một giọt.
Hai giọt.
Cả một cơn mưa đổ xuống như trút nước.
Hạt nước mưa tựa như tiên dược, chạm tới nhành cây nào, nhành cây ấy chuyển xanh, vươn mình lên cao. Đám cỏ khô giờ cũng cao qua cả một đứa trẻ nhỏ, tựa như sắc xanh đang dần nuốt trọn khung cảnh, xâm chiếm với tốc độ chóng mặt. Trăm ngàn đóa hoa thi nhau đua sắc kết trái, bốn mùa thu gọn lại trong vài khắc, cỏ cây cứ liên tục đâm chồi nảy lộc thay lá.
Mây dần tan đi, từng vệt nắng dài đâm xuống nền cỏ xanh mượt, xuyên qua màn mưa tạo ta hàng chục chiếc cầu vồng lớn nhỏ lơ lửng gần xa.
Tiếng hò reo kéo dài từ trên đài cao xuống tận chân núi.
Tựa như một vết họa đồ xuân trường kéo ngang qua cảnh vật và con người nơi đây, từ âm u hoang phế bỗng rực rỡ sắc màu.
Thần thú chễm chệ đậu trên đỉnh sơn tháp, lười biếng liếʍ ɭáρ nanh vuốt vài cái rồi nói vọng xuống đám hạ dân:
"Giờ các ngươi hãy lập đàn tế lễ đủ 49 ngày cho ta, thật ra ta cũng không yêu cầu gì nhiều, mỗi nhà một ngày trả lễ món ăn làm từ hành hoặc nhiều hành cho ta. Nếu là bánh chiên hành thì càng tốt, nếu không ta sẽ ăn thịt các ngươi, thật ra ta không ăn đâu nhưng các ngươi nên chuẩn bị tinh thần nếu làm không tốt sẽ lãnh hậu quả khôn lường. Ta đi đây. Ngày mai ta sẽ quay lại thu thập đồ ăn." - Vừa dứt lời, thần thú vỗ cánh phầm phập bay thẳng vào không trung, biến mất sau những tầng mây trắng ngần, để lại một khoảng trống rỗng.
-------
Những ngày sau đó toàn dân vui như chảy hội, nhà nhà người người nô nức thi nhau làm đủ các loại bánh, mỳ miến từ hành người ta còn rỉ tai nhau nếu càng làm được món thú vị, cầu kì thì sẽ được ban càng nhiều phước lành, thậm chí có một hà hàng nổi danh trong Quy Nhân còn nghĩ ra món hành bảy món nấu với các nội tạng khác nhau của một con nai sừng tấm lớn.
Đêm đêm người ta sẽ bày các loại đồ ăn ra trước cửa nhà, đêm tới vừa điểm giờ Sửu người ta sẽ nghe thấy tiếng gió lớn rít lên ở ngoài cửa là y rằng hôm sau đĩa đồ ăn trống không kèm theo một tờ giấy có hình vẽ nguệch ngoạc không rõ hình thù.
Nhằm không muốn thần thú phật lòng, Cường Bích đề nghị nên để y tiếp quản vị trí Tông Chủ của Lê Lý một thời gian. Bảy ngày kể từ sau kỳ tích thần thú, các vị các chủ, tướng chủ họp bàn nhau có lẽ nên làm một nghi lễ chính thống nhường vị cho Cường Bích để tránh làm phật ý thần linh. Thanh Danh dù thực tâm không thuận ý cho lắm nhưng cũng không bày tỏ vẻ gì là bất mãn, đành miễn cưỡng đồng ý. Nguyên Tông Chủ và Tông Chủ phu nhân đều đã lên Xuân Vân núi bế quan được 5 năm nay, ngoại nguyên thế sự đều không màng tới, cũng không chắc nếu họ biết sự tình Hải Lâm rơi tình thế như ngày hôm nay thì sẽ có phản ứng gì. Nhưng dường như từ khi đại công tử từ giã hồng trần, cả hai người họ đã như có gì đó "buông bỏ" nhân thế.
Chiều ngày trước lễ nhường vị, Thanh Danh lặng im ngồi trong thư các nhìn Mộc Hoa Kết nữ ngủ im lìm trong tay nhớ về chuyện của vài ngày trước. Không hiểu vì sao lúc thần thú vừa niệm chú xả mưa xuống Mộc Hoa Kết liền nhăn nhó mặt mũi, lạo xạo đập phá vẫy vùng trong tay áo Thanh Danh rồi khóc nức lên, sau đó liền thiếp đi đến giờ vẫn chưa tỉnh. Tại sao Mộc Hoa Kết lại sợ hãi đến vậy mà thần sắc thảm thực vật không hề biến thiên. Quả là kì quái hết sức.
Khi y vẫn còn lạc trong dòng suy nghĩ bất tận thì ngoài cửa xuất hiện tiếng gõ cộc cộc cộc đều tăm tắp kéo Thanh Danh về lại với thực tại. Thanh Danh vội giấu Mộc Hoa Kết lại vào tay áo rồi quay người ra phía cửa. Hóa ra là Cường Bích đang bê trên tay một khay bánh bao chiên nóng hổi, tươi cười rạng rỡ:
"Bánh bao mới ra lò tới đây tới đây. Ta biết đệ bỏ bữa mấy hôm nay rồi nên rất không yên tâm, đã tự tay vào bếp chuẩn bị bánh cho đệ đây."
"Bánh huynh làm? Có nuốt nổi không?" - Thanh Danh mặt mũi nhăn nhó nhẹ, quen hắn gần cả đời người, chưa từng thấy hắn vào bếp, lòng cũng có chút cảm kích, liền đùa lại "Hay định hạ độc ta với tay nghề kinh hoàng của huynh?"
"Hạ độc? Sao đệ dám nói ta như vậy?" - Cường Bích nổi sùng, trán nổi mạch máu, mặt đỏ ngàu.
"Ta mới trêu huynh một chút thôi mà. Đây đây ta ăn được chưa."- Thanh Danh cười hiền, vừa định cầm một chiếc bánh lên Cường Bích liền ngăn lại.
"Không được, đệ phải ăn chiếc bánh này, cái đây là nhân đậu xanh của ta, cái này mới là nhân xá xíu đệ thích."
"Ha ha huynh chu đáo quá." - Lâu lắm rồi cũng chẳng ai để ý tới việc ăn uống của Thanh Danh đến thế, từ ngày nhị tỷ xuất giá theo chồng y đã sớm một mình cô quạnh trong ngọn núi cao trùng mây trùng điệp này rồi. Khi Cường Bích mang bánh đến cho y lại gợi nhắc về những ý ức thiếu thời trong trẻo, những ngày tháng cả hai cùng nhau lấy đất làm chiếu lấy trời làm chăn, nay đây mai đó tìm tòi khám vá, đạp mây lội thủy. Thủa ấy thực sự cuộc sống rất đơn giản, chỉ tu hành và tận hưởng những niềm vui đơn giản, như chiếc bánh bao này đây.
Thanh Danh vừa đưa bánh lên miệng bỗng "rầm" một tiếng mở cửa lớn, khiến y hơi giật mình, làm rơi bánh xuống đất. Hóa ra là Khương Diệp không biết từ đâu đi tới, vội vã thế nào mà lại vấp ở song cửa, ngã nháo nhào xuống thềm đá xanh ngọc, người một nơi, mũ vải một bơi. Thanh Danh không màng đến chiếc bánh vội vã chạy ra, nhặt trả mũ cho Khương Diệp:
"Khương Diệp, ngươi có sao không? Sao lại bất cẩn vậy?" - Y phủi phủi vạt áo vương đất rồi dùng cả hai tay đỡ Khương Diệp.
Cô nương ấy cười trừ thẹn thùng:
"Tông Chủ, ta có việc gấp cần tìm ngài. Chuyện là con chó yêu thích của ta chạy vào phủ của ngài chơi mà lại lạc mất rồi. Phủ này chắc chắn ngài rõ nhất, cầu ngài hãy đi tìm cùng ta." - Vừa dứt lời nàng kéo lấy vạt áo xanh ra khỏi phòng, không quên thò đầu lại, vuốt vành mũ, chào Cường Bích một câu:"Cáo từ Cường Bích Tôn, cho ta mượn Tông Chủ một chút."
Khương Diệp dùng hết sức bình sinh kéo Thanh Danh đi, đến vườn thượng uyển ở một tiểu sơn bên mạn trái Hải Lâm phủ, nơi khá khuất bóng người mới dừng lại, thở hổn hển, ngồi bịch xuống một tảng đá, lấy tay phẩy phẩy phả khí vào mặt:
"Chạy...nhanh quá...Tiền Đình Chú... oẹ...Phát Nghệ...nước...nước!!!"
Từ phía sau lùm cây nhỏ, Phát Nghệ nhảy ra, đưa cho Khương Diệp một ống tre đựng nước, kèm theo một viên thuốc nhỏ nhỏ gì đấy.
Nhìn dáng vẻ của Khương Diệp, Thanh Danh lo lắng hỏi:
"Cô không sao chứ?"
"Không sao...ta ngồi một chút là sẽ khỏe lại."
Một chút sau.
Một cục rơm bay qua thềm cỏ sau.
"Ta khỏe lại rồi" - Khương Diệp thở phào.
"Vậy ta đi tìm con chó của cô thôi nhỉ?" - Thanh Danh sốt sắng nói.
"Hả, chó nào?" - Khương Diệp ngơ ngác đáp lại.
"Thì cô nói là kéo ta đi tìm chó mà?" - Thanh Danh có phần bối rối.
"À chỉ là cái cơ vớ vẩn để ta kéo ngài ra khỏi đấy thôi, ta có vài việc quan trọng hơn cần báo với ngài, không tiện có mặt Cường Bích Tôn ở đấy. Nhưng Thanh Danh, ngài không được nhường vị cho hắn ta. Đằng nào con thần thú đó cũng quẫy đít bỏ đi rồi cơ mà."
"Trong vòng 49 ngày thần thú vẫn thường xuyên qua đây lấy đồ ăn. Ta không nghĩ là nên lật lọng với thần linh." - Thanh Danh quả quyết
"Tông Chủ, ngài không thấy gần đây Cường Bích Tôn rất kì lạ sao. Dù trước đây không phải kẻ dễ ưa gì nhưng gần đây lại đặc biệt lại càng khùng khùng điên điên. Lần trước gặp ta và Hư Vô tiểu thư thần sắc nhợt nhạt, cười nói điên loạn, thái độ cổ quái hết sức đáng sợ."
Nhưng trước mặt Thanh Danh y chẳng có