---
Cô quạnh chạy đi trong nước mắt
Có biết đâu anh vẫn không hay
Từng chiếc lá ngọn cỏ nhánh cây
Vươn nỗi buồn khiến khóe mi cay
---
Không phải ai đến cũng là để ở lại. Chỉ sợ ta không nhận ra người xứng đáng ở lại mà thôi. Người ta có nhau thì khó, chứ lạc mất nhau lại quá dễ dàng.
Trong tình yêu, sự bất hạnh không nằm ở chỗ không được đáp lại, mà chính là cố chấp không chịu buông tay
Có những chuyện dù bạn nỗ lực bao nhiêu cũng không có kết quả. Dằn vặt,đau khổ một mình chi bằng ngay từ đầu đừng nuôi hy vọng gì cả như vậy sẽ dễ dàng từ bỏ hơn.
---
Có ai đó đang chạy... chạy... chạy thật nhanh để không ai có thể thấy nước mắt của cô đang rơi ra.
Không ai có thể thấy... cô không muốn ai thấy... Những chiếc lá úa tàn rơi như giọt nước mắt đục ngầu của cô.
Bao nhiêu trong đó là nỗi đè nén cảm xúc, là những chịu đựng. Đến khi không đủ sức phải bật ra nước mắt thành dòng.
Tại sao? Cô chỉ mới được hạnh phúc có một tháng... tại sao tất cả mọi người đều không công nhận nó.
Tại sao luôn cứ tìm cách để chia rẽ hạnh phúc ít ỏi mà cô có được?
Anh... có thật sự yêu cô, có thật sự nghĩ đến cảm nhận của cô?
Trên đời này con người phải tồn tại cả duyên phận hay sao?
Là anh và cô có duyên không có phận?
Không... Không đúng... tình yêu là sự nỗ lực của cả hai phía... Anh chưa bao giờ toàn tâm toàn ý muốn điều đó.
Lúc nào cô cũng phải nặng vai để xây đắp tình cảm cho cả hai. Còn anh hết lần này lần khác làm rạn nứt nó.
Thử hỏi như vậy có ai mà không đau đớn?
Cô đã rất nhẫn nhịn... rất cỗ gắng để cả hai không phải đỗ vỡ.
Nhưng dường như... công sức của cô đã không còn có ý nghĩa với ai đó... có đúng không?
Xào xạc xào xạc... Chỉ có bấy nhiêu đó âm thanh của lá khô cũng đủ tạo nên một không gian ảm đạm... u buồn... Dòng lệ chảy miết không ngừng.
Cô gái người ướt sũng ngồi co ro trong một góc nhỏ... Tay cô báu chặt lấy vạt áo... miệng lập cập vì run rẩy.
Không phải vì người đang lạnh... mà là trái tim đang run rẩy....
- Đừng khóc nữa, nặng quá....
Lisanna khẽ nhích người quay đầu nhìn người con trai ấy. Cô cũng chẳng thèm màng tới anh, không thèm nhìn anh nữa, vì cô giận..
Bàn tay anh đang đưa ra để ngay dưới khuôn mặt xinh xắn. Rồi từng giọt nước mắt... chảy vào lòng bàn tay.
Chưa bao giờ anh thấy một khuôn mặt luôn tràn đầy sức sống, một ánh mắt ẩn chứa sự vui vẻ, một nụ cười như chẳng biết phiền muộn... bây giờ lại vì anh mà biến mất.
Anh đúng thật là tồi tệ, tại sao không ở bên cạnh cô nhiều hơn, tại sao không san sẻ với cô nhiều hơn. Bây giờ anh phải làm sao ngoài việc hứng thay những giọt nước mắt ấy cho cô.
- Em không thích hợp với u buồn. Ngay cả nước mắt của em cũng rất nặng có biết không, anh sắp gãy tay rồi này.
- Vậy thì đừng hứng nữa, buông tay đi... - Lisanna không giận mà nói.
Natsu giật mình, anh chẳng lẽ đã có rất nhiều lỗi, nhiều đến mức cô không thể cho qua tất cả sao?
- Lisanna, sau tất cả mọi chuyện em liền muốn anh buông tay sao? - Natsu nhìn Lisanna thống khổ nói.
Lisanna lắc đầu, nước mắt càng ứa trào ra nhiều hơn.
- Tất nhiên là em không muốn, không bao giờ muốn... nhưng anh thì không hẳn vậy.
- Em nói thế là sao?-Natsu nheo mắt nhìn Lisanna.
Lisanna đứng dậy, trơ mắt nhìn anh với tất cả sự đau buồn.
- Anh đừng tưởng là em không biết gì, suốt thời gian qua anh đã lừa dối em như thế nào?
Natsu kinh ngạc, cô đã biết rồi sao?
- Lisanna, không như em nghĩ đâu.
Natsu vừa nói vừa thành khẩn nắm lấy đôi bàn tay trở nên băng giá của Lisanna.
Cô không buồn mà hất tay anh thật mạnh.
- Không như em nghĩ, anh đã nói rằng dù cho có chuyện gì chúng ta cũng phải ở bên nhau để vượt qua, em đã rất cố gắng, nhưng anh mới chính là người không muốn nó.
- Em nói anh không muốn sao? Vậy chẳng lẽ em phủ nhận tình cảm của anh trong suốt bảy năm qua?
- Em không phủ nhận, em tin đó là sự thật.
Lisanna nhắm đôi mắt, cuối đầu xuống không trực tiếp nhìn thẳng vào Natsu.
- Nhưng anh có nói rằng anh và Lucy đang sống cùng nhau không?
Natsu mở to con mắt nhìn Lisanna, nhìn ánh mắt đầy sự hối hận, oán trách của cô.
- Đó... đó là bất khả kháng thôi... Lisanna... em hãy tin anh không hề muốn như vậy.
Natsu cố gắng hết sức để có thể bào chữa cho chuyện đó. Nhưng có thật là anh không muốn?
Lisanna chợt nhếch đôi môi lên một cách thê lương... Sau đó cô tự bật lên tiếng cười đắng cay.
- Anh nói rằng anh không muốn sao.... Đừng nói dối em Natsu. - Lisanna lắc đầu vô lực.
- Anh biết rằng trước giờ anh đều nói dối em, nhưng em hãy tin đó là vì anh không muốn tình cảm của hai ta phải xuống dốc.-Natsu nói, một tay anh đặt vào lồng ngực thể hiện sự chắc chắn.
- Nhưng anh đã làm rồi đấy thôi, em tin tình cảm của anh suốt bảy năm qua là thật... nhưng anh có chắc... - Lisanna nghẹn ứ nơi cổ họng không nói thêm được tiếng nào.
Cô nuốt nước mắt xuống, nuốt cả sự đau khổ mà anh trao.
- Anh có chắc là đến bây giờ anh vẫn còn yêu em? - Lisanna giọng nói như có như không nhưng vẫn đủ để đánh một đòn vào tâm trí Natsu.
Anh đứng hình nhìn cô, cô hỏi anh có đang yêu cô không ư... tất... tất nhiên là có rồi.
- Đến bây giờ anh vẫn còn yêu em, nếu không thì tại sao anh lại phải đuổi theo em đến đây.
- Anh chỉ là vì muốn níu kéo cái mà mình đang có thôi.
- Không phải vậy đâu.
- Không phải sao... Vậy ai là người đã ôm hôn Lucy ở ngay trên đường phố. Em biết hết, Natsu nếu anh không yêu cô ấy anh sẽ đẩy ra, đằng này.... Em đã chờ, chờ anh làm vậy, nhưng xem ra em đã quá mệt mỏi rồi. - Lisanna hét lên bằng tất cả sức lực, như vậy là quá đủ, cô không muốn chịu thêm bất cứ cảnh nào nữa.
Cánh tay Natsu như chẳng còn lực để có thể chạm tới khuôn mặt cô một lần nữa. Anh không thể làm nữa.
- Anh đừng dối lòng rằng anh không hề yêu Lucy... Anh thay đổi rồi... - Lisanna ngước nhìn anh, đôi mắt đỏ ngầu lên vì khóc quá nhiều.
Natsu đứng trân trân nhìn cô, chẳng lẽ anh thật sự như lời cô nói.
- Chúng ta không thể tiếp tục được nữa, cứ thế này sẽ rất khó khăn cho cả hai...
Natsu như người mất hồn nhìn Lisanna, miệng lẩm bẩm.
- Ý em là...
- Đường ai nấy đi, đã không thuộc về nhau thì cố níu kéo làm gì... em đã cố gắng nhưng anh thì muốn buông ra... Vậy theo như trong thâm tâm sâu thẳm anh vẫn muốn... Chúng ta chia tay đi...
Natsu khó khăn mở miệng.
- Nói chia tay... là chia tay được sao?
- Vậy còn anh... nói sẽ yêu em nhưng anh đã làm được trọn vẹn?
Bỏ lại câu đó, Lisanna bước đi chẳng cần nhìn Natsu thêm một giây nào nữa, vì cô sợ, cô sẽ không kìm chế được.
Natsu quỳ mọp xuống đất, anh chẳng còn chút sức lực nào để đứng dậy. Kết thúc thật rồi...
---
Yêu xa dường như rất mặn nồng ngọt ngào, bởi vì có gian nan cho nên càng thêm quý trọng. Thật ra, nguy hiểm rình rập tứ phía, bởi khi anh và em cùng sống ở hai thế giới khác nhau, hai người không có bất cứ một điểm chung nào. Dần dần, cảm thấy đối phương đã thay đổi, thực tế có lẽ do chính mình thay đổi, cũng có thể chẳng có gì thay đổi cả, chỉ là bản thân viện cớ thoái thoát và rồi tình cảm từ từ phai nhạt, thế là mọi chuyện đi vào hồi kết, mỗi người sống cuộc sống của riêng mình
---
Ngay sau khi buổi học kết thúc, cả lớp phải ở lại để tập diễn chuẩn bị cho lễ hội văn hóa. Cô giáo chủ nhiệm đã chuẩn bị tất cả lời thoại cho nhân vật. Còn nhờ việc dàn dựng sân khấu và trang phục được phân công rất chi tiết cụ thể.
Và Lucy đã không nhận bất cứ một vai diễn nào cho dù mọi người có cố gắng thuyết phục cô. Cô chỉ muốn làm công việc dàn dựng sân khấu mà thôi.
Điều đó khiến ai cũng lấy làm tiếc nuối, vì chắc chắn khi cô tham gia, lượng người xem chắc chắn sẽ rất đông.
Lisanna thì đảm đương vai công chúa Jasmine, và tên hoàng tử là Otan.
Natsu như mơ màng, không thể nào tập trung nổi vào lời thoại, anh cứ hướng ánh mắt vô hồn nhìn Lisanna.
Nhưng cô cũng chẳng cần mà nhìn anh cảm thương lấy một lần, cô không nghĩ anh đang đau lắm sao.
Thế giới này bất kì ai cũng có thể yêu nhau. Thân phận, địa vị, cá tính,... Bất cứ điều gì cũng không phải là lý do ngăn cản tình yêu.
Điều duy nhất làm cho 2 người khổng thể đến với nhau chính là .
Một người theo đuổi, còn một người đã bỏ mất rồi.
Màn đêm buông xuống, Natsu rũ mình bên một quán rượu nhỏ. Anh chưa bao giờ đến đây, nhưng bây giờ, ngày nào anh cũng muốn đến....
Từ bao giờ mà anh đã trở thành một người nhếch nhác như vậy....
Chân đứng không vững chãi phải tựa người vào các thân cây ven vỉa hè. Chân này đá chân kia, Natsu cố lết cho đến nhà.
Không may, anh lại đâm vào một người con trai đi ven đường.
Người đó bực bội vì anh chẳng thèm chịu ngó nhìn xin lỗi.
- Này thằng kia, đi đứng không biết trên dưới trái phải đụng trúng người ta mà không quỳ xuống xin lỗi sao?
Người đó không những đi một mình, mà còn có cả đồng bọn đi theo, thấy Natsu đang say nhẻm thì thừa cơ lấn tới.
- Mắc mớ gì tao phải đi xin lỗi mày, mày mới chính là người đụng trúng tao đó, quỳ xuống xin lỗi tao mới đúng.
Nghe những lời nói ngang tàn của Natsu, bọn chúng không khỏi rùng mình vì tức giận.
- Aaa... Thằng này láo.... Đã thế bố cho mày biết tay... - Thế là cả bọn cùng xông lên.
- Tao chấp hết chúng mày... ông nội đây con...-Natsu đang trong cơn khó chịu, muốn động tay động chân lại gặp mấy bao cát ngon lành thế này, có ai can ngăn anh cũng không chịu bỏ qua.
Từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, khiến ai nghe cũng phải bỏ chạy vì sợ hãi.
Natsu như một con sư tử xổng chuồng không ngừng lao tới dạy dỗ cho bọn đầu gấu vài chiêu biết mặt.
Xong xuôi, anh làm bộ chỉnh lại quần áo mặc dù đối với người say như anh thật sự là không cần thiết. Phủi phủi bàn tay nhìn bọn chúng đang nằm nghiêng ngả trên mặt đất, anh tự cười đi tới chỗ bọn chúng.
Dừng lại trước mặt tên cầm đầu, anh lấy chân đạp lên người hắn. Anh không nhân nhượng mà nắm đầu hắn nhấc bổng lên.
Tên cầm đầu rít lên vì đau đớn, liền kêu xin van nài.
- Đại ca, em sai rồi... tha