---
Anh ta vì em mà làm những việc em không bao giờ ngờ tới, em có thể cảm động, có thể khen ngợi, nhưng nhất quyết không được châm chọc kiểu "hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi hay sao". Vì nếu như vậy, sau này anh sẽ không bao giờ làm bất cứ việc gì vì em nữa.
---
Natsu mở mắt, đôi chân mày nhíu lại, tay của anh di lên xoa xoa mi tâm.
Có lẽ ngày hôm qua anh đã uống quá nhiều, anh nhớ chỉ nốc chưa đầy một chai bia. Tửu lượng của anh kém thật!
Cả đầu và cổ anh đau nhức, thân thể cũng trở nên nặng trịch, muốn đổi tư thế nằm quả thật rất khó khăn.
Anh xoay người qua bên trái, bất chợt đập vào mắt anh là một người con gái đang say giấc.
Mi mắt anh chớp chớp vài lần, sau đó cả người anh như được truyền điện liền bật dậy.
- Cô... cô... - Ngón tay Natsu chỉ chỉ chỏ chỏ Lucy.
Lucy nghe thấy tiếng ồn khẽ nhích đôi mắt lên nhìn xung quanh, thấy Natsu như người mất hồn, cô chẳng buồn mà nói rằng một câu. Lấy chăn đắp kín lên người tiếp tục ngủ.
Natsu sau màn bất ngờ thì sực tỉnh... Mọi thứ đêm qua dần hiện ra rõ ràng.
Anh nhớ tất cả rồi!
Nhớ những lời yêu mà anh thổ lộ.
Nhớ câu hứa mà cô chắc chắn không quên.
Nhớ ai đó nơi trái tim mình thuộc về.
Nhớ lấy nước mắt làm ướt vai áo của cô.
Nhớ cả ý nghĩ của mình trong khi đang say.
Hả??? Cái gì??? Tối hôm qua anh định... nhưng nhưng...
Natsu sờ vào bên má của mình...
Phải rồi, anh đã bị cô tán cho một phát quên luôn ý định đó mà!
Anh chỉ nhớ đến lúc anh ôm cô, rồi sau đó....
Natsu trợn mắt nhìn Lucy... có phải anh lại...
Nghĩ đến đó Natsu chạy phăng ra khỏi chiếc giường...
Lucy đột nhiên ngồi dậy, lấy tay dụi con mắt còn đang ngái ngủ, miệng làm ràm.
- Còn không mau đi đi. - Lời nói của Lucy như vùi Natsu vào cái hố sâu.
Natsu mặt trắng bệt không còn giọt máu, sau cùng anh loạng choạng đi đến chỗ cô. Anh quỳ xuống, chắp tay thành khẩn.
- Tôi xin lỗi, tôi rất hối hận... cô hãy tha lỗi cho tôi... mặc dù cô đã ngăn tôi một lần nhưng mà tôi lại tái diễn... Cô giết tôi đi tôi không đáng làm người...
- Tái diễn? - Lucy nheo mắt nhìn Natsu.
-Tôi hối hận lắm rồi cô đừng nhắc nữa.
Lucy ngẩm nghĩ lại một hồi, sau đó trong đầu cô lóe lên một tối kiến nào đó, miệng nhếch lên thật gian xảo, nhìn Natsu đang cuối đầu mong cô tha tội.
Đột nhiên Lucy chộp lấy một chiếc gối, nhanh chóng đánh lên người anh.
- Tên đáng chết, nhà người dám...
Natsu bị đánh túi bụi liền né tránh.
- Tôi xin lỗi...
Lucy quăng luôn chiếc gối vào người anh, ngón tay cứng rắn chỉ thẳng ra cửa.
-Mau đi đi, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa.-Lucy hét lên.
Nói xong cô úp mặt xuống giường, bộ dạng ủy khuất khiến người khác phải động lòng, miệng không ngừng bật ra tiếng khóc nhưng nghe thì hơi giống tiếng cười.
Natsu áy náy vô cùng, tay nắm chặt, sao anh có thể làm ra thứ chuyện ấy chứ...
- Tôi dù là yêu quái nhưng cũng không phải là loại dễ để người khác thích đụng là đụng.
- Tôi... - Natsu đi ra khỏi phòng, sau đó quay trở lại với con dao trên tay.
Lucy chớp đôi mắt long lanh nhìn anh. Natsu đi tới, nắm lấy tay Lucy, đưa cho cô con dao và chĩa thẳng về hướng của mình.
- Nếu cô hận hãy giết tôi đi.
Lucy trợn tròn mắt nhìn anh, đôi tay cô nắm chặt lấy con dao, sau đó nhanh chóng lao thẳng về phía anh.
Natsu nhắm mắt lại. Nhưng nhanh chóng cô đã chuyển cán dao về phía trước, gõ vào đầu anh một cái.
- Đồ óc bã đậu, cậu tính chết thật hả?
Natsu ôm lấy cái đầu, hé mắt nhìn Lucy.
- Nhưng tôi...
- Cậu chết rồi thì tôi làm sao có thể rửa hết hận được chứ, cậu phải sống để ở bên cạnh tôi, để chịu toàn bộ trách nhiệm những chuyện mà cậu đã gây ra.
Sau đó, cô đưa con dao về phía Natsu.
- Lấy cái này đi nấu đồ ăn sáng cho tôi... nhanh!!!
- Nhưng cô không...
Natsu chưa kịp nói hết câu, Lucy đã hôn tặng anh một cái bên má, coi như một món quà.
- Chúc buổi sáng tốt lành.-Bỏ lại câu đó, Lucy bước xuống giường, đi ra khỏi cửa.
Anh nhìn bộ dạng của mình..Chỉ có chiếc áo bị ướt đang nằm dưới sàn, còn lại anh chẳng thay đổi gì?
Cô cũng vậy, chả có dấu hiệu gì là anh đã "xâm phạm" cô cả.
Natsu đờ người ra, thấy đôi môi mỏng khẽ mỉm cười, lúc đó anh mới nhận ra.
- Là cô lừa tôi...
- Em có gì là đang lừa anh... - Lucy nghe câu đó quay lại cười thật tươi.
- Rõ ràng là tôi chả làm gì cả, thế mà... - Natsu phồng mang trợn má nổi quạu.
- Ơ, em là đang nói trước khi anh tỏ tình với em mà... - Lucy chu mỏ nói.
Natsu im bặt không hó hé thêm tiếng nào nữa, Lucy phì cười đi ra khỏi phòng.
Anh vò đầu bứt tai, thế là anh bị ăn một cú lừa rồi, nhưng mà tại sao hai người lại nằm ngủ chung nhỉ?
Anh nhớ rồi, là anh giữ tay cô ở lại không cho cô đi khỏi.
Natsu thở dài, như vậy có lẽ nào là anh phụ thuộc vào cô quá mức không, như vậy sao đáng mặt con trai được chứ, anh không được như vậy.
Dõng dạc bước ra ngoài, Natsu đem dao trở lại vị trí cũ, thấy Lucy đang ngồi chễm chệ ngay chiếc sofa, bật ti vi lên và khoanh chân ngồi xem.
Natsu đi tới ngồi cạnh Lucy và than thở.
- Anh đau đầu quá, em pha cho anh một ly nước gừng được không?
- Tự làm đi. - Lucy phán một câu bất quan tâm.
Natsu quay sang xem xét thái độ của cô, rồi nói tiếp.
- Nhưng anh mệt.
- Ai bảo hôm qua uống cố quá làm gì, có thành quá cố em cũng không thương. - Lucy nói câu xanh rờn mặc kệ Natsu nhà ta.
Natsu quay sang lườm Lucy.
- Anh có phải là người em yêu không?-Natsu bá đạo hỏi.
- Vậy em có phải là người anh yêu không?-Lucy quay lại hỏi ngược Natsu.
Natsu đứng hình, sau đó lập tức nói.
- Đương... đương nhiên rồi.
- Vậy hãy tự làm đi, à còn phải nấu đồ ăn sáng đó. Còn nữa... mau mặc áo vào đi. - Lucy ra lệnh.
Cái gì??? Ở đâu ra cái kiểu trả lời vô lí đó được chứ, anh đúng là có lí cũng không nói lại cô.
Natsu đành lại tiếp tục làm tạp dịch như thuở ban đầu.
- Anh nghĩ... thế nào là yêu. - Lucy thấy Natsu không phục thì mở miệng nói
Natsu dừng lại nhìn Lucy
- Chính là muốn đứng trước mặt một người phụ nữ để che mưa chắn gió cho cô ấy, ngay cả khi không còn chút sức lực nào, cũng sẽ không bao giờ nói: "Anh không thể làm gì được nữa!,". Vậy cho nên từ lúc này trở đi, việc gì em cần anh đều phải làm, rõ chưa? - Lucy phán một câu làm Natsu suýt bật ngửa.
Sao anh có thể yêu cô nàng khó ưa, hách dịch, vô lí như thế này kia chứ? Có lẽ anh nên cảnh tỉnh lại bản thân đã làm gì mắc tội để bây giờ dính phải "oan khiên lạ lùng".
Đến trường, Natsu sau khi bị Lucy hành hạ cuối cùng càng mệt mỏi hơn, ngày mai là anh đi thi đấu rồi, cô làm thêm lần nữa sao anh sống nổi đây.
Lucy chạy đến chỗ Natsu lập tức vòng tay anh, cả hai đi vào trong trường.
Nhưng những ánh mắt nhìn Natsu thì không được vui vẻ như vậy.
- Cái thằng trời đánh... hôm qua mới chia tay với Lisanna mà giờ đã hí ha hí hửng đi với Lucy rồi.
- Tao đã bảo rồi, Lisanna quen nó chỉ tổ đau lòng thôi.
Lời nói của hai nam sinh như cứa thẳng vào tâm trí anh. Đúng vậy, mới hôm qua anh chia tay với Lisanna sao bây giờ có thể vui vẻ đi tìm hạnh phúc mới, còn Lisanna thì sao và cô ấy sẽ nghĩ gì.
Cả hai cùng đi vào lớp thì vô tình chạm pahir một ánh mắt buồn man mác.
Natsu giật mình, vội lấy tay Lucy ra khỏi tay mình, không dám ngước mặt nhìn thẳng vào cô.
Lisanna vẫn biết nếu chia tay với anh thì ngày này cũng sẽ đến, nhưng có cố níu lại cũng không giữ được, thà đau một lần còn hơn đau mãi mãi.
Lisanna lặng bước qua người Natsu, còn anh, muốn nói với cô một lời mà chẳng được.
Lucy ánh mắt tập trung vào hai người, cô cũng chẳng muốn nói gì.
Giờ tập diễn...
Cả lớp đang bận rộn với vai diễn của mình, người người đều háo hức cho buỗi diễn. Chỉ riêng có hai người với tâm trạng không vui nổi.
Lucy đứng ra chỉ đạo cả bọn người dàn dựng sân khấu, chỉ có cô là khỏe nhất thôi.
Tất cả mọi người mệt bở hơi tai, ngồi giải lao tại chỗ 15 phút. Lucy đi loạnh quoanh phần cánh gà để kiểm tra, vô tình cô thấy được một việc làm rất chi là mờ ám.
Tên Ota đảm nhiệm vai hoàng tử đang lén lén lút lút ở đây làm chuyện gì đó.
Lucy nấp sang một bên theo dõi tình hình, chờ xem hắn ta định giở trò gì.
Hắn đang táy máy với cái cũng tên được bắn