Câu nói đó cứ như một mũi tên xuyên tim của tất cả những đứa con gái có mặt tại hiện trường, quá tiêu soái mà cũng quá phủ phàng nói như vậy chẳng khác nào Đới Thiên Sơn đã ngầm thừa nhận tình cảm của Vân Tường và đang ra mặt giúp cô.
Vân Tường nghe Đới Thiên Sơn nói xong thì nai con chạy loạn trong lòng cô nhìn Đới Thiên Sơ không chớp mắt trong lòng thầm nghĩ “ Sao lớn lên cậu có thể đẹp trai và còn yêu nghiệt như thế chứ?!”.
Sau khi giải quyết vụ đánh hội đồng xong, mấy đứa con gái kia kéo nhau ra về thì Vân Tường đột nhiên lại ngồi xổm xuống ven đường.
Đới Thiên Sơn nhíu mày ngồi xổm xuống bên cạnh Vân Tường rồi lên tiếng hỏi: Bộ lúc nãy bị đánh hay sao vậy? Khi nghe tin cậu bị đánh hội đồng tôi đã chạy nhanh nhất có thể vậy mà vẫn đến muộn…thiệt tình”.
Vân Tường khẽ lắc đầu: Không phải…mình mỏi chân quá à”.
Tâm mi của Đới Thiên Sơn cũng giãn ra: Trời, vậy mà cứ tưởng bị đánh rồi chứ”.
Vân Tường nhìn Đới Thiên Sơn bằng ánh mắt ngây ngô dịu dàng: Cậu…cõng mình đến trạm tàu điện ngầm được không vậy?”.
Nhìn ánh mắt long lanh màu hổ phách kia Đới Thiên Sơn không nở từ chối nên đành gật đầu: Được thôi”.
Vân Tường leo lên lưng của Đới Thiên Sơn rồi đưa tay ôm cổ cậu thì thầm vào tai cậu: Chúng ta như vậy lãng mạn thật, ước gì cậu có thể cõng mình cả đời như thế này thì hay quá”.
Mặt của Đới Thiên Sơn thoáng cái đã đen như đít nồi khi phát hiện ra đôi mắt long lanh kia vừa nãy chỉ đang lừa cậu vào bẫy mà thôi.
Đới Thiên Sơn tự oán mình “ Này thì nhẹ dạ cả tin”.
Nam Nhất đứng một bên lên tiếng: Này thế còn tôi thì sao?? Tôi nhớ lúc tới đây tôi là nam chính đam mỹ sao giờ trở thành nam phụ ngôn tình rồi”.
Đới Thiên Sơn liếc xéo Nam Nhất một cái giọng nói lạnh lẽo vang lên: Lâu rồi tôi chưa đánh nhau nếu cậu muốn giúp tôi thư giãn gân cốt thì tôi sẽ không từ chối đâu đấy nhé”.
Nam Nhất cười cười rồi co giò lên bỏ chạy: Cậu muốn làm gì thì tùy cậu tôi té trước đây…tạm biệt”.
Hoàng hôn buông xuống, Vân Tường nằm bò trên lưng của Đới Thiên Sơn cảm thấy bình yên đến độ cô buông bỏ lớp phòng thủ của bản thân mà nhắm mắt lại ngủ một cách ngon lành.
Lúc đến trạm tàu điện ngầm, Đới Thiên Sơn tính thả Vân Tường xuống cậu lên tiếng: Tới nơi rồi, mau xuống đi”.
Không có ai đáp trả nên Đới Thiên Sơn quay đầu qua thì thấy Vân Tường đang nằm trên vai của mình ngủ rất ngon, cậu khẽ thở dài thầm nghĩ “ Con bé này một đoạn đường ngắn củn chừng 300 mét mà cũng ngủ ngon lành như thế được đúng là bó tay luôn”.
Đới Thiên Sơn qua một băng ghế gỗ ở trạm tàu điện ngầm rồi để Vân Tường xuống, cậu nhìn tới nhìn lui đánh giá rồi nghi ngờ trong lòng “ Có khi nào con nhóc này lại giả vờ gài bẫy mình tiếp không ta?!”.
Đới Thiên Sơn tiến tới gần Vân Tường rồi lên tiếng: Tôi đi về trước đấy nhé” nói rồi liền quay lưng bỏ đi.
Chừng độ chục bước vẫn không thấy phản ứng gì của Vân Tường nên Đới Thiên Sơn quay người lại, cậu thấy cô dựa người lưng ghế lúc trở mình suýt chút nữa là ngã xuống nên liền chạy vội tới đưa tay đỡ lấy đầu cô “ Chẳng lẽ ngủ thật rồi”.
Đới Thiên Sơn không tình nguyện nhưng nhìn Vân Tường ngủ ngon quá nên không nở đánh thức, cậu ngồi xuống ghế rồi để đầu của Vân Tường tựa đầu vào vai mình.
Hai tiếng sau, Vân Tường từ từ mở mắt ra và rất ngạc nhiên khi thấy Đới Thiên Sơn đang ngồi bên cạnh mình nên lên tiếng hỏi: Sao cậu lại ở đây???”.
“ Còn hỏi sao??? Cậu ngủ say quá tôi sợ bỏ cậu lại một mình lỡ cậu gặp kẻ xấu hay bị đánh hội đồng nữa thì biết tính sao”.
“ Cậu đang lo lắng cho mình hả???”.
Đới Thiên Sơn giả vờ vô tâm: Ai mà thèm lo lắng cho cậu chớ, tại hôm nay…tôi không có việc gì làm nên muốn ngồi lại đây một chút thôi”.
Vân Tường mỉm cười: Cảm ơn cậu nha”.
Đới Thiên Sơn vội đứng dậy lạnh lùng nói: Ơn nghĩa gì mai mốt đừng có gây ra họa làm phiền tới tôi nữa là được rồi”.
Vân Tường gật đầu: Mình biết rồi”.
Qua ngày hôm sau toàn trường đều đồn đại là Đới Thiên Sơn ra mặt bảo vệ Vân Tường và bản thân cậu cũng có tình cảm với Vân Tường nên mới đồng ý vụ cá cược kia thôi.
Đới Thiên Sơn thì hối hận đến xanh cả ruột, cậu tự oán mình tự nhiên lại ôm rắc rối vào