Đới Thiên Sơn liền chạy tới sảnh chính thì bắt gặp Vân Tường cũng vừa chạy tới.
Cả hai tiến vào trong để xem kết quả, mọi người cũng biết đều tự tránh ra nhường đường cho nhân vật chính.
Khi thấy kết quả thi trên bảng điểm Vân Tường liền đắc thắng quay sang nhìn Đới Thiên Sơn rồi hỏi: Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy…kết quả đã có rồi không biết bạn học Thiên Sơn tính sao đây???”.
Đới Thiên Sơn lúc này hối hận vô cùng sao cậu có thể đem chuyện tình yêu ra cá cược như thế cơ chứ, lúc tính mở miệng kêu kết quả thi có vấn đề để trốn tránh thì lại nhìn thấy Mộ Tuyết Vi đang đi vào cùng Tô Vĩ nên rất khó chịu trong lòng.
Đới Thiên Sơn nắm chặt tay thành nắm đấm đấu tranh tư tưởng với chính mình rồi cậu bước tới hôn nhẹ lên trán của Vân Tường trước con mắt ngỡ ngàng của biết bao người khác: Lời đã nói ra không thể rút lại, cậu đã thắng cược vậy từ giờ phút này trở đi Vân Tường cậu chính là người yêu chính thức của mình”.
Vân Tường rất xúc động, cô mỉm cười hạnh phúc: Cảm ơn cậu đã giữ lời”.
Vân Tường nghiêng đầu nhìn Đới Thiên Sơn rồi thầm nghĩ “Mình đã bước đầu tiên chinh phục được cậu rồi nhé, Đới Thiên Sơn dù vật đổi sao dời mình cũng nhất định sẽ làm cho cậu thật tâm yêu thích mình chứ không phải vì lời hứa ngây ngô thuở thiếu thời mà ép buộc cậu ở bên cạnh mình”.
Ánh mắt của Đới Thiên Sơn nhìn xa xăm theo bóng dáng của Mộ Tuyết Vi với Tô Vĩ rồi đượm buồn, cậu nhếch môi cười tự giễu “ Người ta vốn quên đi lời hứa ngày xưa rồi mày còn luyến tiếc gì nữa chứ?!”.
Buổi tối nọ, Mộ Tuyết Vi đang đi học thêm về thì gặp một đám thanh niên nhìn cách ăn mặc cũng có thể đoán là những kẻ ăn chơi lêu lỏng không ra gì, cô cố gắng đi lướt qua đám người đó thật nhanh và hạn chế sự chú ý của người khác đối với mình nhưng hình như đời không bao giờ như mong ước được.
Một tên trong nhóm thanh niên kia nắm tay Mộ Tuyết Vi kéo lại: Này em gái đi đâu mà vội vàng thế hay là để anh đưa em đi”.
Cả đám còn lại hùa vào: Phải đó em gái à, nửa đêm nửa hôm ra đường nguy hiểm lắm hay là để bọn anh hộ tống cho”.
Mộ Tuyết Vi vội vàng hất tay cái người đó ra rồi lạnh giọng đáp: Không cần…các người tránh ra đi”.
Một tên cười nham nhỡ: Nhưng bọn anh cứ thích đứng đây đó rồi sao?”.
Mộ Tuyết Vi biết mình gặp phải bọn côn đồ rồi nên tay chân run lẩy bẩy, cô dùng chút lý trí còn sót lại để nói chuyện: Nếu các người làm càng tôi sẽ báo cảnh sát đó”.
Cả đám cười hắc hắc lên: Cô em ngây thơ quá chờ đến lúc bọn cảnh sát vào cuộc thì e rằng em đã bị bọn anh ăn sạch đến không còn cái xương nào rồi…hahaha”.
Mộ Tuyết Vi quay người tính bỏ chạy thì bị hai tên nắm hai bên vai giữ lại: Muốn chạy sao??? Đâu có dễ”.
Vân Tường đang trong bộ dạng của con trai mặc quần jeans rách gối, áo sơ mi trắng vạt bỏ trong vạt bỏ ngoài quần tùy tiện mở hai nút cổ, đi giày thể thao màu đen có gắn đầy đinh nhọn nhìn rất yêu nghiệt từ trong một hộp đếm gần đó tình cờ đi ra và thấy Mộ Tuyết Vi bị người ta làm khó.
Thấy trò vui trước mắt Vân Tường bắt đầu bẻ khớp tay nhếch môi lên mỉm cười nhạt: Đi thị sát dân tình một chút lại có dịp làm anh hùng cứu mỹ nhân thích thật hahaha”.
Một người vệ sĩ mặc vest đen đi bên cạnh Vân Tường lên tiếng: Tiểu thư để tôi cho người xử lý bọn chúng”.
Vân Tường liền đưa tay lên ngăn cản: Không cần…lâu lâu đánh nhau một trận giãn gân cốt cũng tốt mà”.
Mấy người vệ sĩ tỏ vẻ lo ngại: Nhưng mà tiểu thư…”.
Vân Tường liền ra lệnh: Các anh về đi để lại con mô tô phượng hoàng đỏ cho tôi là được rồi…go go go”.
Một tên trong đám du côn tiến tới đưa tay nâng cằm của Mộ Tuyết Vi lên nở nụ cười nham nhỡ: Hôn lên đôi môi mọng nước này chắc là thích lắm nhỉ???”.
Mộ Tuyết Vi hoảng sợ gào lên: Đừng mà…cầu xin các người tha cho tôi…huhu”.
Nhìn thấy Mộ Tuyết Vi mếu máo sắp khóc đến nơi