Hai em ở trong này làm gì vậy
Hai người giật mình nhìn ra cửa lớp thấy thầy Lâm liền vội buông tay nhau ra.
Lâm Thiên Vũ nhìn cổ tay Triệu Sở Nhi đỏ ửng lên, anh nheo mắt nhìn sang Bạch Tuấn Minh cất giọng.
Em không đi ăn trưa à?
Bạch Tuấn Minh chần trừ rồi cũng nhanh chóng cúi đầu chào thầy rồi đi ra ngoài, Triệu Sở Nhi cũng lẻn đi theo sau lưng Bạch Tuấn Minh nhưng khi đi lướt qua người Lâm Thiên Vũ liền bị anh kéo cánh tay lại.
Triệu Sở Nhi mím môi thở mạnh một hơi quay đầu ngước nhìn anh, cô nhướng mày cất giọng Thầy còn chuyện gì à
Lâm Thiên Vũ trầm cảm giữa lấy cánh tay cô một hồi không nói gì bỗng dưng đưa hai tay giữ lấy hai bên hong của cô nhấc bỗng cả người lên rồi đặt Triệu Sở Nhi ngồi lên bàn học đầu tiên.
Triệu Sở Nhi giật thót tim trợn tròn mắt bị bế lên trên bàn ngồi mà không kịp phản ứng gì, Lâm Thiên Vũ khom người chóng hai tay hai bên lên trên bàn cúi sát đầu nhìn Triệu Sở Nhi khàn giọng hỏi.
Còn giận chuyện hôm kia sao?
Cô ngửa người ra đằng sau tránh ánh mắt của Lâm Thiên Vũ cứng giọng đáp Giận lúc nào chứ, em đói bụng rồi muốn đến căn tin! thầy tránh ra đi
Lâm Thiên Vũ híp mắt nhìn Triệu Sở Nhi rồi lại nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lúc nãy Bạch Tuấn Minh cầm.
Anh nhìn chăm chú cổ tay nhẹ giọng ngước lên nhìn cô Đau không? lúc nãy cãi nhau à
Triệu Sở Nhi không rút tay lại mà mặc cho anh cầm lấy xoa bóp cổ tay, cô lắc đầu trả lời Không phải cãi nhau
Cô nhìn ra hành lang tuy không có ai qua lại nhưng vẫn thấp thỏm chuộc dạ nhìn Lâm Thiên Vũ ấp úng vội nói.
Bỏ.
.
bỏ ra đi
Anh nghe xong liền cau mày nhìn cổ tay cô giọng chanh chua mùi giấm Bạch Tuấn Minh cầm được mà anh không cầm được à
Triệu Sở Nhi phì cười lơ đãng dùng bàn tay còn lại đẩy cằm Lâm Thiên Vũ ngước lên khẽ cúi đầu xuống áp sát mặt anh cất giọng mờ ám Ghen à?
Lâm Thiên Vũ nhìn cái cách nói chuyện của Triệu Sở Nhi cố gắng đang lẳng lơ như vậy cố ý để anh ngại mà buông tay tránh ra để cô chuồn đi.
Cái thói này của cô lúc trước chuyên dùng với anh nên lần này chắc chắn không bỏ qua cơ hội này mà mắc câu lần nữa, anh đưa tay lên giữ lấy sau gáy Triệu Sở Nhi vội đẩy đầu cô lại gần mà hôn.
Cô giật mình vội dùng tay liền tục dùng hết sức đẩy mạnh bã vai của Lâm Thiên Vũ ra, nếu để người khác nhìn thấy chuyền đến tai mẹ cô chắc chắn cô không sống nổi qua ngày mai mất.
Chỉ tiếc tên này trước giờ não bộ không bao giờ biết sợ là gì nên dù có đẩy mạnh ra bao nhiêu cũng không đẩy được.
Lâm Thiên Vũ hôn xong thoả mãn liền buông môi phì cười đắm đuối nhìn Triệu Sở Nhi đang ngồi sù lông.
Thật sự nếu không phải đang ở trên trường chắc chắn bây giờ anh sẽ không dừng lại ở hôn thôi đâu.
Lâm Thiên Vũ đứng thẳng nghiêm chỉnh nhìn cô cất giọng Đi ăn trưa đi.
Nói xong liền quay phắt đầu đi ra ngoài.
Triệu Sở Nhi !.
.
Tên điên này! tội dụ dỗ học sinh chưa đủ