Thể lực của Sở Nghiêu Nghiêu đã tiêu hao cực độ, nàng có cảm giác xương cốt của mình đều bị rút ra, trừ hít thở thì không còn một chút khí lực nào khác.
Nàng mềm oặt vịn vai Tạ Lâm Nghiễn, tựa vào trong lòng hắn, một dáng vẻ tùy người khác bài bố.
Cảm giác thiêu đốt trong đan điền không biết từ khi nào đã biến mất, chỉ còn lại rét lạnh không thể chịu đựng nổi khiến nàng run bần bật.
"Run rẩy sinh ra nhiệt lượng." Trong đầu Sở Nghiêu Nghiêu nhảy ra một câu không thích hợp như vậy.
Nàng hoài nghi mình sẽ ngã xuống ở nơi này, thật sự sẽ bị lạnh chết.
"Sở Nghiêu Nghiêu."
Thời điểm nàng đang nghĩ ngợi lung tung, Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên kêu tên của nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu không có sức lên tiếng, nàng vừa mệt vừa lạnh, nói thêm một chữ cũng không muốn.
"Lần cuối cùng." Hắn nói.
Lần này Sở Nghiêu Nghiêu cũng lười phản ứng, nàng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy có người giữ cổ mình, tiếp đó, môi lạnh băng đè lên.
Kỳ thật mấy lần đầu Tạ Lâm Nghiễn hôn nàng, tim nàng có hơi đập rộn lên, tâm tư thiếu nữ dao động.
Nhưng sau khi trải qua tra tấn hít thở không thông liên tục, nàng chẳng còn cảm thấy gì, cùng thịt heo đông lạnh chẳng khác là bao.
Tạ Lâm Nghiễn dường như rất bất mãn với trạng thái của nàng, nặng nề cắn một phát lên môi nàng.
Nàng bị đau, không thể không lên tinh thần, mở to mắt nghênh đón tầm mắt của hắn.
Không có quá nhiều kiều diễm, rất nhanh nàng lại bị Tạ Lâm Nghiễn kéo xuống nước lần nữa.
Lúc này đây, nàng căn bản không chống đỡ được nữa liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
...
Sở Nghiêu Nghiêu là bị lạnh mà tỉnh, nàng thật sự rất lạnh, lạnh đến răng đều va vào nhau.
Nàng khó khăn mở to mắt, ý thức vừa trở về cơ thể nàng cũng liền cảm nhận được khó chịu.
Ngoài lạnh ra đầu cũng choáng váng, ngay cả đan điền cũng truyền đến cảm giác đau đớn.
Là tu chân giả, mặc dù là xuyên đến nhưng căn cứ vào ký ức của nguyên chủ và kinh nghiệm xem tiểu thuyết, Sở Nghiêu Nghiêu có ngốc cũng biết đan điền đối với một vị tu sĩ mà nói có bao nhiêu quan trọng.
Nàng giật mình, không phải mình bị bệnh nan y chứ? Nghĩ như vậy, nháy mắt Sở Nghiêu Nghiêu liền khẩn trương, nàng vừa quay đầu đã nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn ngồi quay lưng ở bên giường.
"Tạ Lâm Nghiễn..." Nàng vừa lên tiếng, thanh âm khàn khàn xa lạ khiến cho nàng giật nảy mình.
Thanh niên bạch y xoay người lại nhìn nàng, bởi vì ngược sáng Sở Nghiêu Nghiêu không thấy rõ vẻ mặt hắn.
Nàng vội vàng nói: "Ta khó chịu."
"Khó chịu chỗ nào?"
"Đan điền."
Sở Nghiêu Nghiêu có chút khẩn trương, bởi vậy nàng cũng không chú ý tới ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn mất tự nhiên.
Hắn do dự một chút mới nhấc chăn lên, đưa tay vào trong đặt ở trên bụng nàng.
"Không có việc gì." Tạ Lâm Nghiễn nhẹ giọng an ủi nàng.
Một dòng nước ấm từ lòng bàn tay của hắn truyền ra, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ cảm thấy cả bụng đều trở nên ấm áp dễ chịu, chỉ một lát, cảm giác đau đớn liền dịu lại.
Cơ thể nàng suy yếu, lại thấy mệt mỏi rã rời, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa thì trời bên ngoài đã sáng choang, Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt nằm một lát, mới chậm rãi ngồi dậy, nàng mệt mỏi nhìn lướt qua trong phòng, một người cũng không có.
Vì sao ngủ lâu như vậy còn thấy mệt? Sở Nghiêu Nghiêu bủn rủn vô lực, nàng nhấc chăn xuống đất, chân cũng run rẩy.
Tầm mắt tối dần, ngay cả eo cũng đau nhức khó hiểu, như là bị bệnh nặng.
Sở Nghiêu Nghiêu hoài nghi là mình đói, nàng mơ hồ phán đoán thời gian, rất có thể nàng đã ngủ một ngày một đêm.
Một ngày một đêm chưa ăn gì, nguyên khí còn đại thương, thật sự là nguy hiểm.
Nàng phải nhanh chóng ra ngoài tìm gì ăn.
Bước chân đi hai bước, trên gương mặt tái nhợt của Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên nổi lên một biểu cảm rất kỳ quái, người nàng cũng như bị định thân thuật cố định tại chỗ.
Nàng lại cảm nhận một chút, cả khuôn mặt đột nhiên đỏ lên.
Nàng, nàng...!Nàng đến quỳ thủy!
Mặt mày Sở Nghiêu Nghiêu đều vặn vẹo, nguyên thân sống vô cùng qua loa, không hề nhớ những việc này.
Sau khi nàng xuyên qua thì những chuyện rối loạn cứ nối gót mà tới, thời thời khắc khắc đều trạng thái tính mạng bị uy hiếp, hoàn toàn đem tình trạng sinh lý này vứt ra sau đầu.
Hẳn là hắn tìm nữ nữ giúp nàng xử lý...!Không thể nào là Tạ Lâm Nghiễn...
Sở Nghiêu Nghiêu suy nghĩ vậy nhưng lại không quá xác định, Tạ Lâm Nghiễn luôn làm việc không theo lẽ thường, ai biết hắn có làm ra cái hành vi thái quá gì hay không.
Lại nghĩ đến thời điểm mình tỉnh lại lần đầu, đó căn bản không phải là đan điền mà là quỳ thủy làm bụng đau.
Nàng lúc ấy vậy mà còn gấp gáp xin Tạ Lâm Nghiễn giúp đỡ...
Sở Nghiêu Nghiêu hiện tại chỉ muốn chạy trốn suốt đêm thoát khỏi tòa thành này, sống một cuộc sống mới.
Nàng vốn là đói bụng đến tuột huyết áp, kích động này khiến trước mắt bắt đầu tối đi, đầu gối mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất.
Đúng vào lúc này, cửa phòng "cót két" một tiếng bị đẩy ra, một vạt áo trắng đi vào tầm mắt.
Tạ Lâm Nghiễn đi đến, cau mày nhìn Sở Nghiêu Nghiêu nằm rạp trên mặt đất, giọng điệu không khách khí: "Đây là đang làm gì?"
Sở Nghiêu Nghiêu vừa nghe thấy tiếng của Tạ Lâm Nghiễn thì mặt càng nóng, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, cả người cũng theo bản năng lùi về sau.
Cứu mạng, quá xấu hổ rồi!
Nàng nghe thấy Tạ Lâm Nghiễn đặt thứ gì đó ở trên bàn, sau đó đi về phía nàng, không đợi nàng phản ứng hắn đã cúi người bế nàng lên.
Sở Nghiêu Nghiêu cứng ngắc không biết phải làm sao.
Đợi đến khi Tạ Lâm Nghiễn đặt nàng lên giường, nàng mới cả gan nhìn sang, liền thấy Tạ Lâm Nghiễn cầm một cái chén sứ nhỏ trên bàn bưng tới cho nàng.
"Ăn đi."
Sở Nghiêu Nghiêu cúi đầu nhìn, chờ nhìn rõ ràng thứ trong chén thì quả thật hận mình không thể trực tiếp ngất đi.
Đó là một chén cháo táo đường đỏ, bên trong còn gừng băm.
Sở Nghiêu Nghiêu ngập ngừng cầm chén, nhanh chóng vùi đầu ăn.
Cháo vào miệng nàng cũng không nếm được hương vị gì, trong quá trình này, nàng có thể cảm giác rõ ràng có một ánh mắt nhìn nàng chăm chú.
Không cần hỏi cũng biết Tạ Lâm Nghiễn đang nhìn chằm chằm nàng.
Nàng lấy hết can đảm, chậm rãi ngước mắt nhìn lại, ánh mắt thật vừa vặn dừng trên bờ môi của hắn.
Sở Nghiêu Nghiêu giống như bị bỏng, mí mắt không kìm được nhảy dựng.
Môi Tạ Lâm Nghiễn bị nàng cắn rách, tuy rằng đã kết vảy, nhưng nhìn sang vẫn có thể thấy rõ môi hắn khác thường, dù cho ai nhìn cũng biết xảy ra chuyện gì.
Sở Nghiêu Nghiêu không được tự nhiên trốn tránh ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn, hắn nhướn mày tươi cười mười phần tà khí: "Mặt Sở cô nương đỏ như thế là do thân thể không thoải mái sao?"
Đúng là...!cực kỳ không thoải mái...
Sở Nghiêu Nghiêu hít sâu một hơi, đặt chén xuống, tận lực bình tĩnh nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn nghiêm mặt nói: "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì?" Theo cử động của hắn khi nói chuyện, vệt máu trên môi hắn càng thêm rõ ràng, Sở Nghiêu Nghiêu muốn tìm cho hắn một lọ thuốc để thoa, tránh cho lở loét.
"Cảm ơn ngươi đã tới cứu ta."
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn nhìn Sở Nghiêu Nghiêu có chút khác thường không biết đang nghĩ cái gì, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi còn nhớ rõ ngươi đã nói gì, làm gì không?"
Mặt Sở Nghiêu Nghiêu lại đỏ lên đầy khả nghi, nàng nuốt nước bọt, giọng nói có chút cứng đờ: "Đương nhiên nhớ." Nàng hơi dừng, lại nói: "Là ngươi chủ động hôn ta."
Tạ Lâm Nghiễn hơi sửng sốt, tựa hồ không nghĩ Sở Nghiêu Nghiêu sẽ nhắc đến việc này, hắn cười nhẹ: "Đúng vậy, là ta chủ động hôn ngươi, nhưng là ngươi nói thích ta trước."
Lần này đến lượt Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt, nàng có chút mờ mịt, không phải là bởi vì nàng quên bản thân đã nói những gì, mà là nàng cho là theo tính cách của Tạ Lâm Nghiễn, hắn căn bản không tin những lời đó của nàng.
Tạ Lâm Nghiễn thấy mặt nàng mờ mịt, bắt đầu cười lạnh: "Quên rồi?"
"Không quên." Sở Nghiêu Nghiêu cẩn thận quan sát nét mặt của Tạ Lâm Nghiễn, sau đó nói: "Đó là ta nói cho tỷ tỷ ngươi nghe.
Ngươi không nên cho là thật."
Biểu cảm của Tạ Lâm Nghiễn không thay đổi gì, nhìn không ra là hắn tức giận hay là thấy may mắn, hoặc là hắn căn bản không thèm để ý.
Cũng đúng, hắn là Tạ ma đầu, sao lại để ý chuyện này?
Sở Nghiêu Nghiêu vẫn còn có chút chột dạ, nàng cúi đầu nhìn chén không trong tay mình, sau đó nói: "Trước kia ta đã nói rồi, ta có người trong lòng."
"Thiên tài kiếm thuật? Chính đạo chi quang?" Ngữ khí hắn nhạo báng, giọng điệu đầy trào phúng khinh thường.
Sở Nghiêu Nghiêu lại nhịn không được mà lén quan sát hắn, hắn nhếch môi cười, vươn tay lấy cái chén trong tay nàng, cười nói: "Vẻ mặt này của Sở cô nương là muốn nhìn dáng vẻ mất mát của ta sao?"
Ý cười trong mắt hắn càng đậm, như là thấy một chuyện cười: "Bởi vì ngươi không thích ta mà cảm thấy mất mát?"
"Không có." Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
Tạ Lâm Nghiễn không tiếp tục nói chuyện với nàng, hắn cầm chén xoay đầu đi ra ngoài không quay đầu lại, cuối cùng còn nhẹ nhàng đóng cửa.
Sở Nghiêu Nghiêu hơi nghi ngờ nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong lòng thoáng cảm thấy kỳ quái nhưng lại không nói được kỳ quái ở đâu.
Được rồi, không nghĩ nữa.
Sở Nghiêu Nghiêu kéo chăn bọc mình lại.
Vừa tới quỳ thủy còn ngâm trong nước lạnh cả đêm, Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy nếu không phải thân thể tu chân giả mạnh mẽ có thể sẽ để lại mầm bệnh rồi.
Nằm một hồi, trong đầu của nàng đột nhiên vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống.
【Giá trị hảo cảm của Tạ Lâm Nghiễn -10, tổng cộng 30/100】
Tiếng nhắc nhở này hàm chứa lượng thông tin quá lớn.
Sở Nghiêu Nghiêu trợn trừng mắt, vẻ mặt không thể tin.
Phản ứng đầu tiên là giá trị hảo cảm vậy mà thay đổi, phản ứng thứ hai là, nàng nhớ lần trước thả hà đèn rõ ràng là hai mươi điểm, vì sao hiện tại giảm mười mà lại còn 30.
Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà năm giây mới lập tức ngồi dậy, giơ tay tát mình một cái.
Lúc này mới lại thầm gọi hệ thống thống kê lại giá trị hảo cảm của Tạ Lâm Nghiễn xem có gì sai không.
Rất nhanh, âm thanh hệ thống nhắc nhở lại vang lên.
【Giá trị hảo cảm của Tạ Lâm Nghiễn 30/100 】
Đúng là 30, hơn nữa còn là sau khi giảm mười mới còn 30.
Điều này nói rõ cái gì, nói rõ vừa nãy gặp Tạ Lâm Nghiễn giá trị hảo cảm ước chừng 40! Còn thiếu mười thôi là được một nửa!!!
Sở Nghiêu Nghiêu trong khoảng thời gian ngắn không biết mình nên vui hay nên buồn.
Đồng thời nàng lại đối với việc tăng hai mươi giá trị hảo cảm kia cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Tăng từ khi nào?
Ngày nàng trúng độc, có vài lần ý thức mơ hồ, âm thanh nhắc nhở của hệ thống sẽ không vang lên lúc nàng hôn mê chứ.
Thời điểm nàng thanh tỉnh cũng có một khoảng thời gian không được tập trung.
Khoảng thời gian Tạ Lâm Nghiễn bế nàng đến Băng Phách Trì, vừa bị ném vào trong nước vừa bị hắn ấn vào trong nước tra tấn liên tục, nàng đều mơ mơ màng màng giống như người uống rượu.
Thời điểm Tạ Lâm Nghiễn hôn nàng, thần chí của nàng gần như đã khôi phục.
Cho nên trong hai quãng thời gian này xảy ra chuyện gì đó mới khiến cho Tạ Lâm Nghiễn sinh ra trọn vẹn hai mươi giá trị hro cảm với nàng.
Chẳng lẽ cảm giác ngược nàng quá vui vẻ cho nên nhịn không được sinh ra hảo cảm???
Sở Nghiêu Nghiêu cau mày, tuy rằng tăng nhưng vừa rồi giá trị hả cảm của Tạ Lâm Nghiễn lại giảm bớt mười.
Bởi vì nàng nói mình thích hắn là giả, hay là bởi vì hắn chán ghét chính đạo chi quang, thiên tài kiếm thuật?
Sở Nghiêu Nghiêu có cảm giác bản thân trúng một trăm vạn lại bỏ lỡ mất mười vạn.
Tuy nói nhiệm vụ chính của hệ thống là dạy cho Tạ Lâm Nghiễn biết tin tưởng người khác, nhưng nhiệm vụ này không có bất kỳ nhắc nhở gì.
Giá trị hảo cảm thì ngược lại, tiến độ tăng lên khiến Sở Nghiêu Nghiêu tương đối có cảm giác thành tựu.
Dựa theo logic bình thường để suy nghĩ, dạy cho Tạ ma đầu tin tưởng người khác thì đối tượng hắn tin tưởng đầu tiên nhất định chính là mình.
Chẳng lẽ muốn cho hắn tin tưởng mình, đầu tiên là phải đưa giá trị hảo cảm tăng cao nhất, sau đó mới có nhiệm vụ tiếp theo?
Giá trị hảo cảm đạt đỉnh thì có thể xóa bỏ đồng sinh