Lúc hắn rũ mi nhìn lại, ánh mắt rất ôn nhu.
Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn đang câu dẫn nàng, nhưng nàng không có chứng cứ.
Nàng nghiêng đầu dời mắt đi, mơ hồ cảm thấy giữa bọn họ có chút khác lạ.
Tạ Lâm Nghiễn trước kia cũng không phải chưa từng dùng phương thức này đối phó nàng, nhưng nàng cảm thấy lần này không giống.
Cụ thể không giống chỗ nào, nàng không nói rõ được.
Rõ ràng trước kia vị lão đại này nói ra những ý nghĩ bất minh kia thì nàng có thể tinh tường nhận ra hắn không thật lòng.
Nhưng hiện tại, ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt, nàng giống như bị thứ gì đó che hai mắt lại, không thể phân biệt được ý thật sự của Tạ Lâm Nghiễn.
Hơn nữa hệ thống thống kê được 30 giá trị hảo cảm của Tạ Lâm Nghiễn.
Sở Nghiêu Nghiêu sinh ra một ý nghĩ làm chính nàng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Có lẽ Tạ Lâm Nghiễn có thích nàng một chút xíu, cho nên mới nói với nàng những lời như vậy.
Cái ý nghĩ này vừa mới loé lên trong đầu liền làm Sở Nghiêu Nghiêu hoảng sợ.
Sao có thể?! Có lẽ Tạ Lâm Nghiễn chỉ là đơn thuần không ghét nàng giống như trước thôi.
"Ngươi đang nghĩ cái gì?" Tạ Lâm Nghiễn lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu ngước mắt nhìn hắn một cái, mới nói từng chữ một: "Ta đang nghĩ chúng ta phải ở lại nơi này bao lâu."
Tạ Lâm Nghiễn nghe vậy, cánh tay ôm nàng lại đột nhiên siết chặt lại, hắn cười lạnh thành tiếng: "Ngươi thật sự không muốn ta giết Mộc Lưu Vân?"
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt, Tạ Lâm Nghiễn nhắc nhở nàng lập tức nhớ ra chuyện lúc mình trúng độc thần chí không rõ đã ngăn cản Tạ Lâm Nghiễn giết Mộc Lưu Vân.
Nàng xác thật không muốn Tạ Lâm Nghiễn giết Mộc Lưu Vân, đương nhiên nguyên nhân cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Tình trạng hiện tại của Tạ Lâm Nghiễn thật sự không thích hợp gây thù chuốc oán khắp nơi.
Chỗ này lại là địa bàn của người ta, có câu cường long không ép địa đầu xà, ai biết Mộc Lưu Vân có lén chuẩn bị gì ở Vân Trung Thành không.
Việc cấp bách trước mắt là đưa Ngưng Ngọc Thúy đến cho bản thể của hắn chữa thương, việc khác sau này hãy nói.
Hơn nữa, dựa theo Sở Nghiêu Nghiêu suy đoán, Mộc Lưu Vân rõ ràng rất quan tâm đệ đệ ruột này.
Hiện tại hắn bị chính đạo môn phái đuổi giết, hai mặt thụ địch, nếu Mộc Lưu Vân có thể dùng lực lượng của Vân Trung Thành giúp Tạ Lâm Nghiễn một chút cũng tốt.
Huống chi nàng lại không biết Tạ Lâm Nghiễn và tỷ tỷ của hắn cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Giữa các ngươi có lẽ là có hiểu lầm." Sở Nghiêu Nghiêu thử thăm dò, trong lòng có chút tò mò.
Tạ Lâm Nghiễn cũng không đánh giá gì, hắn hỏi lại: "Nàng ta đối xử với ngươi như vậy, ngươi không tức giận sao?"
Không thể nói là không tức giận, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu không muốn làm tình thế phát triển theo hướng không thể khống chế.
Nàng vẫn cảm thấy Mộc Lưu Vân là một nhân vật quan trọng.
Tuy rằng trong nguyên tác chưa từng nhắc tới, nhưng kiểu che giấu nhân vật quan trọng trong cốt truyện này vẫn nên đợi xem sao.
Lỡ đâu đối với nhiệm vụ của nàng có giúp ích gì thì sao?
"Nàng ta không phải tỷ tỷ của ngươi sao." Sở Nghiêu Nghiêu châm chước nói.
"Tỷ tỷ?" Tạ Lâm Nghiễn cười nhạo một tiếng: "Ngươi gặp qua tỷ tỷ nào lại đem nữ nhân của đệ đệ mình lên giường phu quân của mình chưa?"
Sở Nghiêu Nghiêu có chút kinh ngạc nhìn hắn, Tạ Lâm Nghiễn thoáng dừng lại, sau đó hắn cong môi khẽ cười giải thích: "Ít nhất ở trong mắt người khác, ngươi là người của ta."
Sở Nghiêu Nghiêu trầm ngâm một lát, rốt cục vẫn phải đem chuyện sau khi mình bị Mộc Lưu Vân bắt kể hết ra.
"Mới đầu ta cũng không biết Mộc Lưu Vân là tỷ tỷ của ngươi, lúc nàng ta hỏi ta mấy vấn đề đó, ta còn tưởng rằng nàng là tình nhân cũ của ngươi.
Ta sợ nàng vì ghen mà bắt nạt ta, cho nên liền tỏ vẻ ta bất đắc dĩ mới đi theo bên cạnh ngươi, cũng không có quan hệ kiểu đó với ngươi."
Tạ Lâm Nghiễn không nói tiếp, thậm chí không cúi đầu nhìn nàng, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn từ việc cằm hắn căng chặt nhận ra hắn đang tức giận.
Lại tức giận? Tạ ma đầu hỉ nộ vô thường như vậy ư...!
Lúc này, Tạ Lâm Nghiễn đã ôm nàng về tới gian phòng kia, hắn một chân đá văng cửa phòng đi vào, trực tiếp đi đến bên giường đặt nàng xuống mới kéo một chiếc ghế dựa đến, ngồi đối diện trước mặt nàng.
Đối diện với ánh mắt dò xét của Tạ Lâm Nghiễn, Sở Nghiêu Nghiêu thấp thỏm trong lòng, nhưng vẫn chủ động mở miệng hỏi: "Ngươi tức giận sao?"
"Ngươi biết Mộc Lưu Vân là nữ giả nam trang từ khi nào?"
Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt một lát, thành thật đáp: "Là nàng ta chủ động mặc đồ nữ tử xuất hiện ở trước mặt ta ta mới biết."
Tạ Lâm Nghiễn cười vài tiếng, cười đến trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu thấp thỏm, hắn hỏi: "Nếu trước đó vẫn nghĩ nàng ta là nam tử thì tại sao lại cảm thấy nàng ta là tình nhân cũ của ta?"
Sở Nghiêu Nghiêu ngạc nhiên, cuối cùng nàng cũng hiểu được Tạ Lâm Nghiễn tức giận chuyện gì.
Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi nghiêng về phía Sở Nghiêu Nghiêu cúi người xuống, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
Sở Nghiêu Nghiêu có chút khẩn trương muốn lùi về sau, vừa nhúc nhích thì cằm đã bị Tạ Lâm Nghiễn nắm.
Nhịp tim nàng nhanh chóng tăng lên, nhưng dường như cũng không phải vì sợ, không đợi nàng nghĩ kỹ, Tạ Lâm Nghiễn đã lên tiếng: "Trông ta giống có đam mê đoạn tụ sao?"
"Không không không!" Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng lên tiếng, giọng nói đầy kiên định: "Tuyệt đối không có!"
Tạ Lâm Nghiễn hừ cười, ngón tay siết cằm Sở Nghiêu Nghiêu chậm rãi buông ra, bàn tay trượt xuống, chậm rãi nắm lấy cái cổ mềm mại mảnh khảnh của nàng.
Năm ngón tay hắn dần khép lại, ngón cái đặt trên mạch máu màu xanh nhạt, ngón tay ấn nhẹ xuống có thể cảm giác rõ ràng mạch đập có quy luật nhảy lên.
Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được nhẹ nhàng nuốt xuống: "Ngươi muốn làm gì?"
Lông mi của nàng khẽ run một chút.
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn dời lên mặt Sở Nghiêu Nghiêu.
Thiếu nữ hơi ngửa ra sau, cổ mảnh khảnh bị hắn nắm trọn trong lòng bàn tay.
Khi nàng nói chuyện, cổ truyền đến rung động nhẹ nhàng chọc cho lòng bàn tay hắn tê dại, ngứa ngáy đến đáy lòng.
Tươi mới mềm mại giống như hoa ngày xuân, chỉ cần dùng chút sức liền có thể bóp chặt sinh mạng của nàng.
Hô hấp của Tạ Lâm Nghiễn trở nặng, hắn đột nhiên nhớ đến đêm đó, trong băng phách trì thiếu nữ bị hắn vây ở trong nước hôn đến không biết phải làm sao.
Lại nâng mắt, Sở Nghiêu Nghiêu không hề phòng bị bị hắn bóp cổ, một đôi mắt ngập nước chớp chớp nhìn hắn, mang theo mê hoặc và thấp thỏm.
Hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Muốn bóp chết ngươi."
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên nghiêng người tới, đè lên cổ của nàng ấn nàng xuống giường.
Sở Nghiêu Nghiêu nhất thời chưa chuẩn bị, kinh hô thành tiếng.
Nàng nhắm chặt mắt lại, đau đớn trong dự đoán lại không truyền đến, gáy của nàng được tay còn lại của Tạ Lâm Nghiễn bảo vệ.
Nàng mở to mắt nhìn đôi mắt sâu như đầm nước đen nhánh của Tạ Lâm Nghiễn.
Sở Nghiêu Nghiêu còn chưa kịp khen Tạ Lâm Nghiễn có lương tâm, còn biết lấy tay đỡ nàng thì tay đặt trên cổ bỗng nhiên siết chặt, nhưng không quá chặt, chỉ làm nàng hít thở khó khăn.
"Sở Nghiêu Nghiêu." Hắn gằn tên nàng từng chữ một, không dời mắt nhìn chằm chằm nàng, cũng không nói tiếp.
Sở Nghiêu Nghiêu bị hắn bóp cổ mà khẩn trương: "Ngươi lại đang phát điên cái gì?"
"Đúng rồi, ta đang phát điên cái gì?" Tạ Lâm Nghiễn vậy mà hỏi ngược lại một câu.
Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng như là muốn nhìn xuyên qua nàng, nhìn thật sâu vào linh hồn của nàng.
Ngay sau đó, hắn bỗng dưng buông tay.
Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng che kín cổ của mình nhịp tim mới bình phục lại.
Khi nhìn sang Tạ Lâm Nghiễn thì hắn đã ngồi lại ở vị trí cũ, mặt mày thanh lãnh, hoàn toàn nhìn không ra hắn vừa mới siết cổ của nàng uy hiếp muốn bóp chết nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu chống giường ngồi dậy, tay nàng chậm rãi bỏ xuống, trên cổ hiện rõ ràng dấu tay nhàn nhạt.
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn dừng ở chỗ đó, nhưng rất nhanh lại dời sang gương mặt có chút ửng đỏ của Sở Nghiêu Nghiêu.
"Ngươi vừa mới nói sẽ ôn nhu với ta, hiện tại lại bóp cổ của ta."
Tạ Lâm Nghiễn không lên tiếng, tựa hồ không muốn để ý nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu không khỏi cảm thấy hôm nay Tạ Lâm Nghiễn hỉ nộ vô thường hơn hẳn mọi lần.
Nàng nghiêng đầu quan sát hắn một phen, hỏi: "Tâm trạng của ngươi không tốt?"
Tạ Lâm Nghiễn nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, không chút do dự thừa nhận.
Tạ ma đầu sống 500 trăm tâm tình không tốt? Chẳng lẽ là vì gặp lại thân tỷ tỷ cho nên bị gợi lên chuyện cũ thương tâm?
Từ phản ứng của Tạ Lâm Nghiễn và Mộc Lưu Vân khi gặp nhau, bao gồm cả lời nói của thành chủ chân chính của Vân Trung Thành Khâu Nguyệt Đường thì theo trực giác của Sở Nghiêu Nghiêu, Tạ Lâm Nghiễn rất có khả năng có một thân thế bi thảm.
Sở Nghiêu Nghiêu vô cùng tò mò, ánh mắt nàng chớp động, cười nói: "Có lẽ ngươi có thể nói với ta một chút, nói không chừng ta có thể giúp ngươi."
Tạ Lâm Nghiễn nâng mí mắt lên cười, giọng nói của hắn trong trẻo dễ nghe: "Là tò mò...!hay là quan tâm ta?"
"Chắc chắn là quan tâm ngươi rồi!" Sở Nghiêu Nghiêu sảng khoái đáp.
Hắn mỉm cười: "Miệng đầy hư tình giả ý, thật khiến người thương tâm."
Sở Nghiêu Nghiêu lập tức nghẹn họng, hơn nửa ngày mới nói: "Cũng giống như chân tình trong lời của ngươi vậy."
"Sở cô nương, ta phát hiện tính tình ngươi thật tốt." Hắn đột nhiên chuyển đề tài.
Sở Nghiêu Nghiêu: "?"
"Ta bóp cổ ngươi như vậy, ngươi cũng không tức giận sao?" Lúc Tạ Lâm Nghiễn hỏi ra lời này thì vẫn còn nhìn nàng cười.
Sở Nghiêu Nghiêu hoài nghi có lẽ Tạ Lâm Nghiễn có bệnh, nàng hỏi dò: "Nếu ngươi cảm thấy băn khoăn, hiện tại ta có thể cáu giận với ngươi."
Tạ Lâm Nghiễn giống như là bị nàng chọc cười, hắn đầy hứng thú nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, hỏi: "Ngươi định nổi giận như thế nào?"
"Ừm..." Sở Nghiêu Nghiêu không nghĩ đến Tạ Lâm Nghiễn lại nghiêm túc thảo luận với nàng, nàng suy nghĩ một chút nói: "Đại khái là thoá mạ một trận...! Lại đánh một trận...!Ngài xem đã hài lòng chưa?"
"Vậy thì đến đây đi."
Sở Nghiêu Nghiêu: "?"
Vẻ mặt nàng không thể tưởng tượng được, Tạ Lâm Nghiễn đây là nhàm chán sao? Rảnh quá sinh bệnh?
Thấy hắn đầy ý cười chờ nàng tới, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không định khiến hắn thất vọng, vì thế bất đắc dĩ nói: "Ta tới nhé?"
Tạ Lâm Nghiễn vậy mà thật sự gật đầu cười.
Sở Nghiêu Nghiêu dùng một ánh mắt như nhìn người thiểu năng nhìn chằm chằm Tạ Lâm Nghiễn hồi lâu, mới hướng hắn ngoắc tay: "Ngươi lại đây chút."
Tạ Lâm Nghiễn vô cùng nghe lời nhích lại gần nàng, ngồi xuống chỗ nàng duỗi tay liền có thể chạm được.
Sở Nghiêu Nghiêu nâng tay lên, cực kỳ khiêu khích làm ra tư thế muốn tát hắn, tay lại không thật sự hạ xuống, nàng lại hỏi thêm một lần: "Ta ra tay thật nhé?"
Ý cười trên mặt Tạ Lâm Nghiễn càng sâu thêm, hắn hé môi, cực kỳ kiêu ngạo nói không thành tiếng: "Đến đây."
Sở Nghiêu Nghiêu cười dữ tợn, tay nàng giáng mạnh xuống, lúc bàn tay sắp tát lên mặt hắn nàng phát hiện Tạ Lâm Nghiễn thật sự không có ý né tránh.
Nàng kìm không được nghi ngờ trong lòng, không khỏi có chút nhút nhát, động tác cũng chậm lại, cuối cùng lòng bàn tay chỉ nhẹ nhàng đặt trên mặt Tạ Lâm Nghiễn.
Không giống như là đánh, ngược lại giống như là...!sờ mặt hắn.
Hắn mím môi cười, từ đầu đến cuối đều nhàn nhã nhìn nàng, đặt ở tình cảnh hiện tạ, Sở Nghiêu Nghiêu nhìn ra được vài phần trào phúng.
Lại đang chê cười nàng?
Không đợi Tạ Lâm Nghiễn nói chuyện, Sở Nghiêu Nghiêu đã mắng trước: "Ngươi cái đồ...cầm thú?"
Câu này cực kỳ không có khí thế, thanh âm dừng ở trong tai Tạ Lâm Nghiễn mềm như bông.
Sở Nghiêu Nghiêu hắng giọng một cái, lại nâng tay lên, lần này không hướng tới mặt của Tạ Lâm Nghiễn mà là nhẹ nhàng đánh vào vai hắn, lực đạo tăng thêm một chút, nhưng đối với Tạ Lâm Nghiễn mà nói vẫn là không đau không ngứa.
"Ngươi tên hỗn đản này."
Nàng lại thử mắng hắn một câu, mắng xong