Thời gian còn lại, Sở Nghiêu Nghiêu sống ở Vân Trung Thành có thể nói là như cá gặp nước.
Từ sau khi xuyên thư, nàng chưa từng thoải mái như thế.
Chỗ ở của Mộc Lưu Vân rất lớn, lớn đến mức có đi loanh quanh bên trong, chỉ cần Mộc Lưu Vân không cố ý tìm đến nàng thì hai người sẽ không gặp mặt.
Không chỉ Mộc Lưu Vân không tìm đến nàng, trong mấy ngày này, Tạ Lâm Nghiễn cũng không biết chạy đi đâu.
Hàng ngày, nàng trừ ăn với ngủ, thì là ngâm trong thư viện...!Chính xác ra nên gọi là Tàng Thư Các.
Buổi sáng đến Tàng Thư Các xem sách, vừa nhìn vừa ghi chép lại, buổi chiều căn cứ vào nội dung buổi sáng học luyện tập, buổi tối vẽ kết cấu rubik cho Mộc Lưu Vân.
Sở Nghiêu Nghiêu phảng phất lại trở về những ngày ngâm mình trong thư viện trường đại học.
Hơn nữa còn không có ai tranh chỗ với nàng, thật sự là quá vui vẻ.
Nhắc đến việc nàng đang học trận pháp kỳ thật cũng rất đơn giản.
Theo nguyên lý mà nói, có chút giống toán học kết hợp với vật lý, đối với người chuyên toán như nàng mà nói rất dễ hiểu.
Có đôi khi Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy còn không khó như lúc học đại học, chỉ là hệ thống khác nhau mà thôi.
Lúc lập trận pháp càng làm cho Sở Nghiêu Nghiêu có cảm giác giống toán hình.
Trải qua mấy ngày học tập, Sở Nghiêu Nghiêu có chút hối hận ngày đó không xin Tạ Lâm Nghiễn một ít nguyên liệu lập trận pháp, lý luận học một đống, ngày nào cũng vẽ trận pháp trên giấy, khổ nỗi trên tay không có nguyên liệu, không cách nào thực hành thực tế được.
Như là nghe được tiếng lòng của nàng, ngày thứ hai, nàng liền đụng phải Khâu Nguyệt Đường ở Tàng Thư Các.
Hắn ngồi ở trên xe lăn, cầm một cái ngọc giản mà nhìn, có dáng vẻ năm tháng tĩnh lặng, một đời bình yên.
Khâu Nguyệt Đường kỳ thật trông cũng rất đẹp, xét tướng mạo tuyệt đối không thua Tạ Lâm Nghiễn, nhưng khí chất của hắn và Tạ Lâm Nghiễn rõ ràng bất đồng.
Tạ ma đầu mặc dù là ma đầu giết người như ngóe, nhưng nhìn bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra, không cười thì giống kiếm tiên thanh lãnh không nhiễm bụi trần, cười rộ lên thì giống như kiếm khách thiếu niên trượng kiếm thiên nhai, vô cùng mê hoặc.
Hơn nữa tuy Khâu Nguyệt Đường cũng mặc bạch y, lại không hề có cảm giác phấn chấn, mà giống một thư sinh yếu đuối hơn.
Khiến cho người ta lo lắng liệu gió thổi lớn một chút hắn có bị gió thổi ngã hay không.
Sau khi Khâu Nguyệt Đường vào Tàng Thư Các thì chú ý tới Sở Nghiêu Nghiêu, mỉm cười đặt ngọc giản trong tay xuống, gật đầu với Sở Nghiêu Nghiêu: "Đệ muội."
Sở Nghiêu Nghiêu vẫn cảm thấy trong Vân Trung Thành này chỉ có Khâu Nguyệt Đường là giống người bình thường nhất.
Chỉ là không biết hắn là bị bệnh gì, tu tiên giả vậy mà còn cần ngồi xe lăn.
"Tỷ phu cũng đến đọc sách sao?" Sở Nghiêu Nghiêu cười hàn huyên với hắn.
"Không." Khâu Nguyệt Đường lắc đầu: "Ta tới tìm muội."
Trước khi Sở Nghiêu Nghiêu tỏ vẻ nghi hoặc, Khâu Nguyệt Đường đã khoát tay, bạch quang chợt lóe, mặt đất lập tức xuất hiện một đống ngũ thải ngọc thạch và bàn trận kỳ trống rỗng.
Ngọc thạch này chính là nguyên liệu dùng để thiết lập trận pháp.
Ở đây, có hai cách để bày trận pháp, một loại là lợi dụng ngọc thạch chứa linh khí, căn cứ vào ngũ hành vận chuyển mà bày ra trận pháp đơn giản.
Còn có một loại chính là dùng linh khí đem trận pháp đồ khắc ở trong bàn trận kỳ, gặp nguy hiểm thì chỉ cần cắm trận kỳ ở vị trí tương ứng, thao tác trận bàn là được.
Người không hiểu trận pháp, đa số sẽ đi mua bàn trận kỳ tốt, thao tác đơn giản là được.
Mà người tinh thông trận pháp thì thích dùng ngọc thạch, thủ động bày ra một cái trận pháp, nếu gặp tình huống đột ngột phát sinh còn có thể thay đổi vị trí ngọc thạch để thay đổi quỹ tích trận pháp.
"Những thứ này đều là cho ta sao?" Sở Nghiêu Nghiêu không chắc chắn mà nhìn Khâu Nguyệt Đường.
Khâu Nguyệt Đường gật đầu.
Sở Nghiêu Nghiêu không dám nhận nay, nàng hỏi: "Cần ta làm cái gì ư?"
Cái gọi là vô công bất hưởng lộc, cũng không thể khi không lấy đồ của người ta.
"Coi như là thay Lưu Vân nhận lỗi với muội chuyện ngày đó."
Sở Nghiêu Nghiêu do dự một chút, cuối cùng cũn không chối từ.
Nàng thật sự cần những thứ này, nàng thu nguyên liệu, lại lấy một chồng giấy từ trong ngọc ban chỉ ra đưa cho Khâu Nguyệt Đường, nói: "Đây là bản vẽ khối rubik ta vẽ mấy ngày nay, tầm khoảng ba bốn ngày nữa thì có thể vẽ xong toàn bộ."
Khâu Nguyệt Đường tiếp nhận gật đầu: "Làm phiền rồi, ta sẽ chuyển lại cho Lưu Vân."
Sau khi kết thúc đối thoại, Sở Nghiêu Nghiêu liếc trộm Khâu Nguyệt Đường vài lần.
Hắn ngồi ở trên xe lăn, dáng vẻ an nhàn, nhìn bên ngoài cũng không nhìn ra được chân hắn bị thương thế nào.
Khâu Nguyệt Đường chú ý tới ánh mắt của Sở Nghiêu Nghiêu: "Đệ muội cảm thấy hứng thú với thương thế trên chân ta."
Sở Nghiêu Nghiêu xác thật cảm thấy hứng thú, nhưng nếu nói lời này ra tì quá mạo phạm, nàng nhanh chóng lắc đầu phủ định.
Mắt hắn lóe qua một vòng ý cười, giọng nói ôn hòa: "Cái này không có gì đáng ngại."
Sở Nghiêu Nghiêu lúng túng cười.
Khâu Nguyệt Đường chậm rãi đưa tay đặt lên trên đùi, tay hắn trắng muốt như ngọc, lại gầy quá mức, khớp xương nhô lên, người trắng bệch như bị bệnh.
"Chân của ta, là vì cứu Lưu Vân mà bị thương." Hắn mở miệng, tầm mắt nhẹ nâng lên nhìn về phía Sở Nghiêu Nghiêu, có chút ý vị thâm trường.
Sở Nghiêu Nghiêu không biết nên trả lời như thế nào, nhìn Khâu Nguyệt Đường có vẻ muốn kể lại chuyện xưa với nàng? Loại chuyện thương tâm này, nàng cũng không dám hỏi nhiều, sợ không cẩn thận chọc giận người ta.
Ý cười trong mắt Khâu Nguyệt Đường càng đậm: "Khi ta mới quen Lưu Vân thì nàng đang bị thiên đạo đuổi giết, vì cứu nàng, ta dùng chân ta đổi cho nàng một mạng, mang nàng đến nơi này ẩn cư mới tránh được tầm mắt của thiên đạo."
Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu chớp động, trong lòng nàng sinh ra một suy đoán rất quái dị: "Vì sao thiên đạo muốn đuổi giết nàng?"
"Đương nhiên là bởi vì...!Tạ Lâm Nghiễn."
Quả nhiên là thế, nhịp tim Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên gia tốc, Khâu Nguyệt Đường nói với nàng việc này là có ý gì? Nhắc nhở nàng? Cảnh cáo nàng? Sở Nghiêu Nghiêu không biết Tạ Lâm Nghiễn đến cùng muốn làm cái gì, nhưng có thể khẳng định một điều, địch nhân của hắn là thiên đạo.
"Tạ Lâm Nghiễn đắc tội thiên đạo sao?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.
Khâu Nguyệt Đường cười một tiếng, nửa đùa nửa nghiêm túc nóia: "Đúng vậy, hắn đắc tội thiên đạo, thiên đạo hận không thể đem hắn phân thây vạn đoạn."
Sở Nghiêu Nghiêu cau mày, trong lòng nàng có loại cảm giác quái dị nói không nên lời, một thứ gì đó sinh động nhưng vẫn giấu ở trong sương mù, khiến nàng vừa tò mò vừa sợ hãi.
Nhiệm vụ của nàng cùng viẹc này có quan hệ gì không?
"Khâu, Khâu thành chủ." Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên trịnh trọng nhìn Khâu Nguyệt Đường: "Ngài có thể nói cho ta biết một chút chuyện của Tạ Lâm Nghiễn không? Cái gì ta cũng không biết, hắn cũng không nói cho ta...!Ta, ta thật sự không biết về sau sẽ phát sinh chuyện gì." Giọng nói của nàng chân thành, có ý khẩn cầu lẫn mờ mịt với tương lai.
Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ rất đơn giản, nếu đề tài này do Khâu Nguyệt Đường chủ động nói ra, có nghĩa hắn nhất định là muốn nói với mình chút gì đó.
Khâu Nguyệt Đường nhẹ nhàng vuốt ve y phục trên đùi, lúc này mới nói: "Chuyện của Tạ Lâm Nghiễn, ta không thể nói cho ngươi.
Ta nói những thứ này là muốn nhắc nhở ngươi, địch nhân của thiên đạo sẽ không có kết cục tốt,