Sở Nghiêu Nghiêu đầy chờ mong nhìn Tạ Lâm Nghiễn.
Nhưng Tạ Lâm Nghiễn hiển nhiên không nể mặt nàng: "Cũng là chuyện mấy trăm năm trước rồi, ta không nhớ rõ."
Sở Nghiêu Nghiêu suy nghĩ một chút lại tiếp tục nói: "Ta từng hỏi Khâu Nguyệt Đường, hắn bảo ta tới hỏi ngươi, ngươi sẽ chính miệng nói cho ta biết."
"Hắn..." Tạ Lâm Nghiễn đáy mắt lóe qua một tia khinh miệt.
Sở Nghiêu Nghiêu không ngừng cố gắng: "Ngươi xem, người ta cũng cảm thấy ngươi sẽ nói cho ta, ngươi không nói với ta, chẳng phải sẽ làm cho người khác nghi ngờ sao."
Tạ Lâm Nghiễn cười một tiếng, ánh mắt thản nhiên nhìn Sở Nghiêu Nghiêu: "Việc này còn cần ta phải nói cho ngươi? Ta nghĩ trước khi ngươi đến đã sớm tìm hiểu rõ ràng."
Sở Nghiêu Nghiêu lập tức bế mạch, thậm chí vì những lời khó hiểu này của Tạ Lâm Nghiễn mà có chút thấp thỏm, thật giống như nàng thật sự dụng tâm kín đáo vậy.
Hắn có chút ý vị thâm trường nhìn nàng một cái: "Sở Nghiêu Nghiêu, đừng thử thăm dò ta."
Dứt lời, hắn hoàn toàn mất hết ý muốn cùng Sở Nghiêu Nghiêu tiếp tục trò chuyện, đứng dậy phất tay áo rời đi.
Đi tới cửa hắn lại ngừng lại, cuối cùng nhắc nhở: "Chúng ta sẽ sớm rời khỏi nơi này, Mộc Lưu Vân sẽ không ra tay với ngươi nữa."
...
Đúng như lời của Tạ Lâm Nghiễn, sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Lưu Vân liền đến tìm Sở Nghiêu Nghiêu.
Nàng ta mặc bạch y nhạt nhẽo, không đeo trang sức, khi đẩy cửa vào thần sắc cũng rất lãnh đạm.
Sở Nghiêu Nghiêu có chút thấp thỏm, trong nháy mắt sinh ra cảm giác quỷ dị như đi phỏng vấn.
Mộc Lưu Vân ngồi đối diện Sở Nghiêu Nghiêu, tay áo phất một cái, trên bàn liền xuất hiện một bình ngọc nhỏ màu trắng.
"Đây là Xích Dương Đan, dùng để khử hàn khí."
"A, đa tạ." Sở Nghiêu Nghiêu có chút cảnh giác, nhưng vẫn không cự tuyệt.
Mộc Lưu Vân "ừm" một tiếng, sau một hồi đối mặt xấu hổ, nàng ta mở miệng: "Ta tới tìm ngươi, có hai chuyện."
Sở Nghiêu Nghiêu nghi ngờ nhìn Mộc Lưu Vân: "Hai chuyện?"
Nàng ta gật đầu: "Thứ nhất là vì khối rubik, ngươi có thể nói ra điều kiện để trao đổi với ta." Sở Nghiêu Nghiêu há miệng thở dốc, xém chút quên mất Mộc Lưu Vân cảm thấy hứng thú đối với khối rubik.
Mộc Lưu Vân nghĩ chút lại bổ sung: "Ta có thể dùng bản ghi chép Cổ Trận pháp cổ để trao đổi với ngươi.
Trận pháp này đương đại chỉ có vẻn vẹn một phần."
Sở Nghiêu Nghiêu cười khan hai tiếng: "Nói ra ngươi có thể không tin, nhưng ta thật sự không hiểu trận pháp."
Lúc này đến phiên Mộc Lưu Vân sửng sốt, nàng ta nhìn Sở Nghiêu Nghiêu từ trên xuống dưới mới hỏi: "Không phải ngươi chuyên tu trận pháp chi đạo sao?"
"Ta là...!Kiếm tu."
Không khí trầm mặc, Mộc Lưu Vân có chút không quá tin tưởng mà nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi không có thiên phú kiếm đạo."
Lời này Tạ Lâm Nghiễn cũng đã nói, lần này tỷ tỷ của hắn lại nói với nàng một lần.
Tuy rằng Sở Nghiêu Nghiêu rất tán thành, nhưng nàng vẫn thấy có chút khó có thể tiếp thu, nàng hít sâu một hơi mới nói: "Gần đây ta đang chuẩn bị chuyển chuyên ngành." Nói ra khỏi miệng, nàng mới phát hiện mình từ mình dùng hiện đại hoá quá mức, vì thế lại giải thích: "Ý là muốn đổi con đường tu hành, Tạ Lâm Nghiễn đề nghị ta chuyển sang tu trận pháp phù lục chi thuật."
"Phù lục chi thuật Điểm Chu Môn am hiểu nhất, chỗ ta có rất nhiều trận pháp tương đương điển tịch nhập môn, còn có loại trân quý hiếm có tương đương trận pháp kỳ thuật." Mộc Lưu Vân lấy ra một cái lệnh bài đặt ở trên bàn: "Đây là lệnh bài Tàng Thư Các, nếu ngươi thấy hữu dụng có thể sao chép một phần mang đi."
Sở Nghiêu Nghiêu có chút chần chừ đặt tay trên lệnh bài, nàng do dự một chút rồi chậm rãi đẩy lại lệnh bài trả cho Mộc Lưu Vân: "Cái này ta không nhận, khối rubik cũng không phải thứ quá kỳ diệu.
Nếu như nhất quyết muốn trao đổi, ta muốn đổi một ít nguyên liệu."
Mộc Lưu Vân có chút ngoài ý muốn nhìn Sở Nghiêu Nghiêu: "Ngươi muốn nguyên liệu gì?"
"Nguyên liệu chế tác khôi lỗi."
"Là muốn đổi cho Tạ Lâm Nghiễn?"
Sở Nghiêu Nghiêu đúng là nghĩ như vậy, nhưng sau khi Mộc Lưu Vân hỏi, nàng lại cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng nàng vẫn gật đầu nói: "Tạ Lâm Nghiễn tới nơi này vốn là muốn tìm nguyên liệu chế tác khôi lỗi."
Mộc Lưu Vân chậm rãi cầm tấm lệnh bài kia lên, nhìn Sở Nghiêu Nghiêu hỏi: "Ngươi không nghĩ cho bản thân sao?"
"Vì hắn chính là vì ta." Tạ Lâm Nghiễn sớm lấy được nguyên liệu chế tác khôi lỗi, bọn họ cũng nhanh rời khỏi Vân Trung Thành chữa trị bản thể đang bị thương của hắn.
Thương thế Tạ Lâm Nghiễn một ngày chưa tốt, Sở Nghiêu Nghiêu lại thêm một ngày chưa an lòng.
Giấy khôi lỗi hiện tại chỉ còn lại hai cái, thời gian kéo càng lâu thì càng nguy hiểm.
Mộc Lưu Vân trầm ngâm một lát, đột nhiên kéo tay Sở Nghiêu Nghiêu qua, đặt lệnh bài đặt ở trong bàn tay của nàng: "Ghi lại sách cổ khối rubik đổi lệnh bài và nguyên liệu."
Sở Nghiêu Nghiêu có chút ngoài ý muốn, nàng nhìn lệnh bài đang nằm trong lòng bàn tay cười: "Ta nhận vậy."
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chối từ một phen."
Sở Nghiêu Nghiêu "A" một tiếng, nhìn Mộc Lưu Vân một chút: "Vậy hiện tại ta chối từ một chút?"
Nàng đúng là không hiểu được tính cách của Mộc Lưu Vân.
Mộc Lưu Vân hiếm khi lại cười một tiếng: "Không cần, chúng ta tới nói chuyện thứ hai đi."
"Chắc là có liên quan tới Tạ Lâm Nghiễn."
Mộc Lưu Vân thu lại nụ cười, gật nhẹ đầu hỏi: "Ngươi hiểu Tạ Lâm Nghiễn không?".
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
"Xem như là hiểu đi..." Sở Nghiêu Nghiêu không quá chắc chắn trả lời.
Nàng nên cảm thấy mình hiểu rõ Tạ ma đầu mới đúng, nhưng những chuyện phát sinh gần đây lại khiến nàng không chắc chắn.
Tạ Lâm Nghiễn sống hơn năm trăm năm, bốn trăm làm Ma Tôn ở Cực Kì Vực.
Trong nguyên tác không nhắc tới thời gian trước khi hắn trở thành Ma Tôn, Sở Nghiêu Nghiêu còn tưởng rằng một trăm năm đầu chiếm một phần năm cuộc đời kia của hắn, có lẽ ảnh hưởng cũng không lớn.
Nhưng từ mấy ngày nay ở chung đến việc gặp Mộc Lưu Vân mà thấy thì hiển nhiên cũng không phải như vậy.
"Hắn cái gì cũng không nói với ngươi sao?" Mộc Lưu Vân lại hỏi.
Sở Nghiêu Nghiêu lắc đầu, đồng thời có chút chờ mong nhìn Mộc Lưu Vân, có lẽ Mộc Lưu Vân sẽ nói quá khứ của Tạ Lâm Nghiễn cho nàng nghe.
Mộc Lưu Vân không nói chuyện mà rơi vào trầm tư, hồi lâu sau, mới thở dài một hơi: "Nếu hắn cái gì cũng không nói với ngươi, ta cũng không nên nói với ngươi cái gì."
Sở Nghiêu Nghiêu vừa nghe lời này, trong lòng vô cùng thất vọng.
Nàng đè xúc động muốn truy vấn, cười một nui cười xấu hổ mà không thất lễ.
Mộc Lưu Vân dường như nhìn thấu sự tò mò của Sở Nghiêu Nghiêu, nàng ta nhếch nhếch môi cười, lại nói: "Nhưng có một việc, ngươi nhất định phải biết.
Lần này ta đến là để