Editor: Độc Ẩm
Cơ Tinh Loan trở về phòng mình với gương mặt sa sầm, máu nhỏ xuống từ quần áo, trên mặt đất nhanh chóng xuất hiện một vũng máu nhỏ.
Trên bàn có một lá bùa đưa tin, là giọng của Phong Già Nguyệt: "Trong bếp có chè, nếu đói bụng thì ăn nhé.
"
Trong bếp không chỉ có chè nóng hổi mà còn có hai đ ĩa bánh ngọt mới làm hình con mèo nhỏ đáng yêu, tỏa ra mùi hương mê hoặc.
Cơ Tinh Loan đã thay bộ quần áo khác, hắn liếc một cái liền rời đi, lặng lẽ đi vào phòng nàng.
Phong Già Nguyệt dùng ảo cảnh giế t chết Sở Tiêu là một tu sĩ kỳ sau Kim Đan, tiêu hao rất nhiều sức mạnh tinh thần nên làm bữa khuya cho Cơ Tinh Loan xong là leo lên giường ngủ luôn.
Lúc này nàng đang năm trên giường, đôi má xinh đẹp ửng hồng tự nhiên, chiếc cổ thon thả lấp ló sau mái tóc, một tay duỗi bên người, một tay buông thõng ở mép giường, ngủ một cách không hề phòng bị.
Cổ của nàng nhỏ thế kia, hắn chỉ cần vặn nhẹ một cái là gãy.
Cơ Tinh Loan nhìn hồi lâu, cuối cùng từ từ đưa tay ra, nhưng lại đặt lên má nàng.
"Hửm?" Cảm giác lạnh lẽo khiến Phong Già Nguyệt lập tức tỉnh lại, nàng mở mắt ra ngay lập tức, nhưng sau khi thấy là Cơ Tinh Loan, nàng lại khôi phục dáng vẻ mơ màng, "Tiểu Tinh, sao tay ngươi lạnh thế?"
Nàng một tay phủ lên tay hắn, một tay chạm vào mặt hắn: "Mặt cũng lạnh nữa?"
Cơ Tinh Loan không nói gì, nàng lại hỏi: "Không ngủ được à?"
Hắn vẫn không nói gì.
"Vậy chúng ta ngủ cùng đi.
" Nàng thoáng dùng sức một chút liền ôm hắn lên giường, còn lấy chăn của mình đắp cho hắn, sự ấm áp mang theo mùi hương của nàng bao trùm lấy hắn, một tay nàng vỗ nhẹ lên người hắn, "Ngủ đi ngủ đi! ! "
Vỗ vài cái nàng lại ngủ thiếp đi.
Cơ Tinh Loan âm trầm nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, vốn định trực tiếp giết nàng, nhưng mấy lần đưa tay ra, lại rút về! !
Phong Già Nguyệt ngủ say hoàn toàn không biết mình đã đi dạo mấy vòng ở ranh giới sống chết.
Ngày hôm sau Phong Già Nguyệt tỉnh lại với tinh thần phấn chấn, Cơ Tinh Loan mặt mày vô cảm ngồi xổm ở góc Đông Bắc của sân, lấy ra một chiếc rương nhỏ nhìn có vẻ rất cũ từ trong bùn đất.
Phong Già Nguyệt thầm vui mừng, quả nhiên là nam chính có khác, mới đó đã tự phát hiện ra rồi, không cần nàng gợi ý luôn.
"Đây là gì thế?" Nàng giả bộ không biết gì đi qua.
"Không biết.
" Cơ Tinh Loan quay đầu liếc nhìn nàng một cái, rồi lại nhanh chóng cụp mắt giấu đi ánh mắt phức tạp.
"Một cái rương sao?" Phong Già Nguyệt tỏ vẻ rất thích thú, "Không phải là kho báu ai chôn ở đây đó chứ?"
"Chắc là vậy.
" Cơ Tinh Loan chẳng mấy hứng thú, trước ngày hôm qua vẫn không có thứ này, rõ ràng là nàng mới chôn tối hôm qua.
"Mở ra nhìn xem?" Phong Già Nguyệt vừa hồi hộp vừa hưng phấn nói.
Ôm suy nghĩ muốn nhìn xem nàng giở trò gì, Cơ Tinh Loan phá vỡ mấy trận pháp bảo vệ ngoài chiếc rương rồi mở ra.
Trong rương là một tấm đệm hương bồ màu nâu nhạt bình thường.
"Ơ? Thứ này là sao?" Phong Già Nguyệt vô cùng ghét bỏ cầm lên xem, sau đó buồn bực ném cho Cơ Tinh Loan, "Chỉ là một cái đệm hương bồ bình thường thôi à?"
Cơ Tinh Loan nhìn vẻ mặt ghét bỏ của nàng, nhớ lại vẻ mặt phấn khởi lúc lấy được đệm hương bồ tối hôm qua của nàng, hắn không khỏi nở nụ cười.
"Thế ta vứt đi vậy.
" Hắn cố ý nói.
Phong Già Nguyệt: "! ! "
Thấy hắn thực sự muốn lấy đi vứt, nàng vội vàng ngăn hắn lại: "Người ta chôn sâu như thế, chắc là tấm đệm hương bồ này cũng có chỗ đặc biệt, chúng ta nghiên cứu thêm đi.
"
Cơ Tinh Loan nhìn nàng mấy giây: "Vậy tỷ tỷ nghiên cứu đi.
"
Hắn vứt đệm hương bồ lại rồi quay người rời đi, để lại Phong Già Nguyệt ngẩn tò te.
Tấm đệm hương bồ này là thứ mà gia chủ Long gia truyền từ đời này sang đời khác, rất ít người biết, nàng nghĩ nếu nàng đưa cho hắn thì hắn có thể sẽ nghi ngờ nàng.
Cho nên mới giấu ở đây, sau đó cố ý để lại sơ hở để hắn tự phát hiện ra.
Trong truyện, nam chính chỉ mới liếc qua đã nhận ra giá trị của tấm đệm hương bồ này, lúc người khác ruồng bỏ thì hắn đã nhận lấy để dùng, sau này mở bảo khố Long gia ra, nhìn thấy ghi chép ở trong mới biết được tấm đệm hương bồ này từng là đồ của Long gia.
Nhưng nàng lại quên mất, hiện tại nam chính còn quá nhỏ, không nhận ra những thứ quý giá này được.
Thất sách!
Cơ Tinh Loan đi thẳng vào phòng, qua khe cửa hắn có thể nhìn thấy nàng đang nhíu mày ở ngoài sân, chân mày của hắn cũng nhíu lại.
Rốt cuộc nàng muốn giở trò gì?
Một lát sau, Phong Già Nguyệt gõ cửa phòng Cơ Tinh Loan: "Tiểu Tinh, chúng ta nhìn lầm rồi! Đây là cỏ vưu phổ quý giá đó! Nghe nói thứ này có hiệu quả tụ linh rất mạnh, ngồi trên tu luyện còn hữu dụng hơn tụ linh trận tốt nhất nữa.
"
"Thật sao?" Cơ Tinh Loan phối hợp tỏ ra vui vẻ.
"Nghe đồn là thế, Tiểu Tinh ngươi thử xem.
"
Hai kẻ biết rõ sự thật đều nghiêm trang giả vờ không biết.
Cơ Tinh Loan ra vẻ thử một chút: "Là thật.
"
"Tiểu Tinh, ngươi may mắn thật đó! Thế mà lại có thể gặp được chuyện tốt như này.
" Phong Già Nguyệt phấn khởi nói.
Cơ Tinh Loan: "! ! "
Ha ha.
Hắn nhìn nàng vui vẻ rời đi, rồi liếc tấm đệm hương bồ mà nàng để lại một cái, trầm mặc thật lâu, cuối cùng hắn đá văng bảo vật mà vô số người muốn có kia sang một bên, trong lòng lại cực kỳ bực dọc.
Vì sao phải để lại cho hắn?
Cực khổ đi giết người cướp đồ, vì sao lại không giữ cho mình?
Đêm hôm đó, nửa đêm hắn lại đến bên giường nàng, hận không thể bóp ch3t người không ngừng quấy nhiễu suy nghĩ của hắn này ngay lập tức, nhưng hắn đưa tay ra, lại không xuống tay được.
Phong Già Nguyệt lại mơ màng tỉnh lại: "Ngươi lại không ngủ được à?"
"Ừ.
" Hắn chán chường nói.
Nàng lăn một vòng vào trong, nhường ra chỗ nàng nằm ban đầu: "Lên đây ngủ đi.
"
Cơ Tinh Loan: "! ! "
"Lên đi, tỷ tỷ hát ru cho ngươi nghe.
" Nàng ngáp một cái nói.
Cơ Tinh Loan trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng leo lên giường, cứng đờ nằm bên cạnh nàng, nhưng người nói sẽ hát ru cho hắn nghe đã ngủ say rồi.
Nhìn chằm chằm sườn mặt Phong Già Nguyệt hồi lâu, Cơ Tinh Loan có loại cảm giác vô lực hơn bao giờ hết.
_______
Cả Tiên Thủy Thành trở nên nhốn nháo.
Đầu tiên là thảm án nhà Mộ Dung được công khai, tiếng hét thảm thiết đánh thức vô số người, người có tu vi từ Trúc Cơ trở lên của nhà Mộ Dung không có một ai sống sót, máu tươi nhuộm đỏ đất nhà Mộ Dung.
Thành chủ đích thân đến hiện trường, sắc mặt còn trắng bệch hơn tường nhà Mộ Dung, không có ai thấy cảnh