Trong tửu lâu yên bình, Cơ Tinh Loan hơi nheo mắt lại, sắc mặt lạnh đi, hắn liếc xéo Phong Già Nguyệt.
Đây vốn là một ánh mắt đầy ý cảnh cáo, nhưng vì bây giờ hắn còn nhỏ, lại còn là một "cô bé đáng yêu" nên Phong Già Nguyệt không thấy cảm thấy bị cảnh cáo chút nào mà ngược lại, đôi mắt của nàng còn sáng lên, ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm.
"Tiểu Tinh, ngươi như vậy xinh quá trời!" Còn nhỏ mà đã có khí chất xinh đẹp lạnh lùng cao quý rồi.
Vẻ mặt hắn dịu đi một chút, nhưng lại nghe nàng nói tiếp: "Ngươi đẹp như vậy, đúng là quá xứng đôi với tỷ tỷ áo trắng kia!"
Cơ Tinh Loan: "! ! "
Thấy bàn tay mềm mại ấm áp kia của nàng sắp vói lại đây, chắc chắn là lại muốn chà đạp mặt hắn, hắn vô tình tránh đi, còn giơ tay ngăn tay nàng lại.
Không thể chạm vào khuôn mặt đáng yêu của hắn, Phong Già Nguyệt hơi ấm ức nhìn hắn, Cơ Tinh Loan ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi có nhớ hiện tại ta bao nhiêu tuổi không?"
"Nhớ chứ, cho nên tỷ tỷ đâu có bảo ngươi hẹn hò với tỷ tỷ đó ngay bây giờ.
" Không sờ được mặt hắn nên nàng vỗ vỗ vai hắn, "Tỷ tỷ tin sau này ngươi sẽ làm được.
"
"Không.
" Cơ Tinh Loan đứng lên, nhìn nàng từ trên cao xuống, lạnh lùng nói, "Sau này cũng không được.
" Hắn đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
Trước giờ hắn lúc nào cũng giả vờ ngoan ngoãn nghe lời ở trước mặt nàng, đây là lần đầu tiên hơi lộ ra răng nanh, Phong Già Nguyệt nghiêng đầu nghi hoặc: "Chẳng lẽ là thời kỳ phản nghịch đến sớm à?"
Nàng thanh toán rồi vội vàng đuổi theo: "Tiểu Tinh đợi ta với.
"
Cơ Tinh Loan đi nhanh hơn, nghe phía sau truyền đến giọng nói: "Tiểu Tinh Tinh! ! "
"Tiểu Tinh Tinh Tinh Tinh Tinh! ! "
"Tinh Tinh Tinh Tinh Tinh Tinh Tinh! ! "
Hắn bất đắc dĩ dừng chân lại, Phong Già Nguyệt cười hì hì trêu chọc hắn: "Không phải ngươi cảm thấy tiểu tỷ tỷ đó rất xinh đẹp à, sao lại kháng cự như vậy chứ? Chẳng lẽ là thẹn thùng?"
"Tỷ hỏi lại câu vừa rồi đi.
" Cơ Tinh Loan mỉm cười nói.
"Câu nào?"
"Câu nữ tử áo trắng kia có xinh đẹp không.
"
Phong Già Nguyệt đảo mắt: "Còn lâu ta mới hỏi.
"
"Vì sao?"
"Nếu ta hỏi lại, ngươi sẽ trả lời lại là nàng không xinh đẹp chứ gì?"
Cơ Tinh Loan quả thật định làm vậy: "! ! "
Phong Già Nguyệt đắc ý vỗ vỗ vai hắn: "Tiểu Tinh, ngươi còn non lắm, chiêu đó tỷ tỷ thạo rồi.
"
Thấy nụ cười trên mặt nàng, Cơ Tinh Loan hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
"Đừng đi nhanh như vậy mà, chúng ta đi dạo đi.
" Phong Già Nguyệt dắt tay hắn.
Tay phải được bao lại bởi cảm giác mềm mại ấm áp, Cơ Tinh Loan hơi khựng lại, sau đó chậm rãi đi dạo trên đường phố theo bước chân của nàng.
Vì sắp đến đại hội nên Tiên Thủy Thành vô cùng náo nhiệt, các cửa tiệm hai bên đường đều dán quảng cáo giảm giá đủ thứ để thu hút khách hàng, còn có rất nhiều gánh hàng lưu động cũng đang rao bán đủ thứ.
Mọi người đều cảm thấy chuyện nhà Mộ Dung và Sở Vân Môn là do các thế lực bề trên tranh giành quyền lợi, không liên quan đến bọn họ cho lắm, cho nên bọn họ chỉ ôm lòng hóng hớt chứ không bị ảnh hưởng nhiều.
Bầu không khí an nhàn này khiến Phong Già Nguyệt thả lỏng cả người, sau khi xuyên đến đây, trái tim của nàng thường xuyên lơ lửng trên không, vẫn chưa nghiêm túc nhìn ngắm thế giới này, định nhân dịp này đi dạo cho thỏa.
Cơ Tinh Loan lặng lẽ nhìn nàng, ngay cả món đồ chơi của trẻ con nàng cũng cầm chơi luôn tay, mặt đầy vui vẻ.
Chủ quầy nhìn gương mặt lạnh lùng của Cơ Tinh Loan, rồi lại nhìn Phong Già Nguyệt đang chơi rất vui vẻ, vẻ mặt ông ta có chút kỳ quái, ông tay lấy một món đồ chơi được các tiểu cô nương ưa chuộng thử giới thiệu cho Cơ Tinh Loan: "Tiểu tiên tử, ngài có muốn xem một chút không?"
"Không cần.
" Cơ Tinh Loan lạnh mặt từ chối, hắn từ nhỏ chưa bao giờ chơi mấy thứ ấu trĩ này.
Thấy chủ quầy chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn chào hàng, hắn chỉ vào cái cửu liên hoàn trong tay Phong Già Nguyệt: "Bao nhiêu?"
"Một linh châu.
" Linh châu là đơn vị nhỏ hơn cả linh thạch, mười linh châu mới bằng một linh thạch.
Cơ Tinh Loan lấy cả mấy món mà Phong Già Nguyệt vừa chơi: "Cộng lại là bao nhiêu?"
"Chín linh châu.
"
Cơ Tinh Loan lấy ra một viên linh thạch, lấy mấy món đồ chơi kia rồi kéo Phong Già Nguyệt đi: "Không cần thối.
"
"Cảm ơn tiểu tiên tử.
" Chủ quầy hớn hở, tặc lưỡi khó hiểu nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ kia, nhà người khác đều là trẻ con chơi, người lớn trả tiền, hai người này lại ngược lại, đúng là thú vị.
"Tiểu Tinh, dáng vẻ trả tiền vừa rồi của ngươi ngầu lắm!" Phong Già Nguyệt giơ ngón tay cái với Cơ Tinh Loan.
Cơ Tinh Loan nhét hết mấy món đồ chơi vừa mua vào lòng nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Chưa đi được hai bước thì hắn đã bị Phong Già Nguyệt kéo lại: "Tỷ tỷ cũng mua quà cho ngươi.
"
"Không cần đâu.
" Hắn mất tự nhiên nói.
"Cần chứ cần chứ.
" Phong Già Nguyệt kéo hắn rẽ sang một bên, "Tỷ tỷ biết phải mua cái gì cho ngươi rồi.
"
Cơ Tinh Loan ngẩng đầu nhìn: Tiên y phường.
Bên trong treo váy vóc đủ màu, có kiểu thanh lịch, có kiểu diễm lệ, có kiểu đơn giản nền nã, có kiểu phức tạp lộng lẫy, có y phục bình thường, cũng có loại có tác dụng pháp thuật kèm theo! !
Nhưng đều giống nhau, bên trong đều là nữ trang cùng với trang sức và giày dép cùng bộ, người ra kẻ vào cũng toàn là nữ nhân.
Một chút chờ mong vừa dấy lên đã héo úa tan thành tro bụi trong nháy mắt, sắc mặt Cơ Tinh Loan lạnh đi.
"Tỷ tỷ mua váy cho ngươi mặc.
" Tiếng nói chuyện của nàng vang lên bên tai, không cần nhìn cũng biết nhất định nàng đang cười.
"Ta không cần!" Cơ Tinh Loan gằn từng chữ một.
"Không, ngươi cần.
" Phong Già Nguyệt trực tiếp bế hắn lên, cười hì hì đi vào tiên y phường.
Y phục trước đây của hắn đều do nàng tự may, tay nghề kém vô cùng, chỉ đơn giản là đồ có thể mặc được, màu sắc cũng đơn giản, nàng đã muốn ăn diện cho hắn từ lâu rồi.
Vẻ ngoài đáng yêu như vậy, không ăn diện thì tiếc lắm!
Tiên y phường là một chuỗi các tiệm nữ trang trực thuộc Tiên Y Môn, toàn bộ đệ tử trong môn phái đều là nữ, công việc làm ăn chủ yếu cũng liên quan đến nữ nhân, rất nổi tiếng ở đại lục Thanh Lăng.
Phong Già Nguyệt và Cơ Tinh Loan vừa bước vào cửa thì nhân viên đã ra chào đón, đầy nhiệt tình nhưng lại không khiến người ta thấy phiền, biết ăn nói nhưng lại không nhiều lời, nghe nàng nói muốn mua váy cho Cơ Tinh Loan, bọn họ lập tức mang ra mấy bộ.
"Ta không ưm! ! " Phong Già Nguyệt bịt miệng Cơ Tinh Loan lại, cười híp mắt nói, "Lấy hết, ngoài ra có trang sức và giày cùng bộ không?"
Cơ Tinh Loan bị bịt miệng: "! ! "
Nhân viên liếc nhìn đôi mắt bốc hỏa của Cơ Tinh Loan, nhịn cười gật đầu với Phong Già Nguyệt: "Có, hai vị tiên tử chờ một chút.
"
Khi rời khỏi tiên y phường, Phong Già Nguyệt thì cười rạng rỡ còn Cơ Tinh Loan thì mặt lạnh.
Về nhà, Cơ Tinh Loan muốn chạy thẳng vào phòng nhưng lại bị Phong Già Nguyệt kéo lại ôm vào lòng, nàng nhẹ nhàng dụ dỗ hắn: "Tiểu Tinh Tinh, mặc cho tỷ tỷ xem được không?"
Dáng vẻ lúc này của nàng chằng khác gì một tên đàn ông cặn bã lừa gạt các cô gái.
"Không.
" Cơ Tinh Loan mím môi.
"Mặc một lần thôi, tỷ tỷ xem có đẹp không.
" Phong Già Nguyệt giơ ngón trỏ lên, "Ngươi xem, chỉ có năm bộ thôi.
"
Hắn lạnh mặt không nói lời nào, Phong Già Nguyệt liền chữa lại: "Vậy bốn bộ nhé?"
"Ba bộ?"
"Hai bộ, không thể ít hơn được nữa!" Phong Già Nguyệt lén nhìn Cơ Tinh Loan, thấy sắc mặt của hắn không còn cứng rắn như vừa rồi, nàng cười híp mắt nói, "Nếu ngươi không muốn tự thay thì tỷ tỷ có thể giúp ngươi.
"
Cơ Tinh Loan: "! ! "
Ánh mắt hắn đảo quanh năm bộ y phục mới, chọn hai bộ đơn giản nhất rồi buồn bực đi vào thay quần áo, hai bộ y phục lần lượt là màu vàng nhạt và màu xanh nhạt, tôn lên làn da trắng xinh đẹp của hắn (?), mặc dù mặt đầy không vui, nhưng vẫn xinh đẹp như thường.
"A a a! Tiểu Tinh, ngươi thật sự xinh lắm đó!" Phong Già Nguyệt ôm hắn hôn mấy cái, còn đầy hào hứng chải cho hắn một kiểu tóc mới, đeo trang sức mới mua, nhìn hắn cười ngớ ngẩn một lúc lâu.
Cơ Tinh Loan mặc y phục mới mặt mày vô cảm mặc nàng lăn lộn, nhân lúc nàng không chú ý lập tức chạy mất, trốn vào trong phòng.
Phong Già Nguyệt gõ gõ cửa: "Tiểu Tinh, ba bộ còn lại tỷ tỷ sẽ giữ cho ngươi, khi nào ngươi muốn mặc thì nói với tỷ tỷ nha!"
Cơ Tinh Loan nắm chặt hai tay rồi thả ra, thả ra rồi lại nắm chặt, cuối cùng chán nản ngã xuống giường, mặt từ từ đỏ lên.
Vì ba bộ y phục mới như hổ rình mồi của Phong Già Nguyệt cùng với sự hào hứng ăn diện cho Cơ Tinh Loan bị khơi dậy của nàng, Cơ Tinh Loan quyết định, sau khi chấm dứt chuyện này trở về hắn sẽ bế quan.
Chờ hắn tăng tu vi lên! !
"Hừ! Phong Già Nguyệt!"
_______
Bên kia, bốn người nhóm Trác Cửu rời khỏi tửu lâu liền đến thẳng phủ thành chủ, thành chủ đích thân ra nghênh đón: "Bái kiến sư thúc tổ, bái kiến ba vị sư thúc.
"
Bốn người nhóm Trác Cửu nhận được tin cầu cứu của thành chủ đúng lúc bọn họ đang ở gần, cho nên mới vòng đến đây, trước đó đã xem qua thi thể, cho nên ở tửu lâu Trác Cửu mới nói: "Có lẽ không phải là Kim Sa Phái.
"
"Đứng lên đi, đưa ta đi xem mấy người đó.
"
Trác Cửu có tu vi kỳ Nguyên Anh là phong chủ Cửu Liên Phong của Thương Ngô Phái, cũng là tiểu sư đệ của chưởng môn Thương Ngô Phái, vai vế cao, tu vi mạnh, từ khi hắn đến đây, thành chủ đã yên tâm hơn rất nhiều: "Vâng, xin sư thúc tổ đi theo ta.
"
Bây giờ bọn họ đi gặp mấy người bị Cơ Tinh Loan xóa ký ức, sau khi tỉnh lại, bọn họ có chút điên điên khùng khùng, lúc đầu thành chủ nghĩ là do bọn họ chịu đả kích quá lớn, nhưng hôm nay sai y tu đến