Sau khi Trần Thù Quan nghe vậy, biểu cảm lạnh nhạt trên mặt hơi rạn nứt, nhìn kỹ lại thậm chí còn hơi vặn vẹo.
Ánh mắt anh dừng trên người Mạnh Nguyên Nam vài giây, thái độ cảnh giác đề phòng trong tiềm thức tăng vọt lên.
Vẻ mặt nhạt nhòa trong nháy mắt đó rất kỳ lạ, trộn lẫn ngạc nhiên, lúng tùng, thù địch, dường như mới nhận ra Mạnh Sơ Sơ cũng có người thân.
Loại cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ này khiến anh ngầm không vui.
Cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, lần đầu tiên trong đời, Trần Thù Quan thực hiện một hành động duy tâm.
Anh đưa tay, chủ động nói với người trước mặt: "Chào chú."
Mạnh Nguyên Nam trông trắng trẻo, nho nhã yếu ớt, thực ra chỉ thấp hơn Trần Thù Quan mấy cm.
Ông chạm nhẹ tay Trần Thù Quan rồi nhanh chóng buông ra, hai người đàn ông cao to như nhau chắn ở nơi này, áp suất không khí xung quanh lập tức giảm xuống.
Tôn Mi hỏi: "Giáo sư Trần, hay là ngồi chung nhé?"
Trần Thù Quan liếc nhìn đôi mắt hoa đào giống y như đúc Mạnh Sơ, anh rũ mắt đáp một tiếng, không từ chối: "Được."
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Chiếc bàn dài, Tôn Mi tự động nhường ra một chỗ.
Mạnh Nguyên Nam đang ngồi đối diện Trần Thù Quan, mỗi người ăn thức ăn trong khay cơm của mình.
Mạnh Nguyên Nam là người có tri thức, kiếm sống bằng nghề viết lách, ông không bảo thủ nhưng có sự kiên quyết và cứng rắn của mình.
Nếu đặt ở cổ đại, đoán chừng ông chính là loại người có thể có thể đổ máu tử chiến vì tín ngưỡng của mình.
Ông thẳng thắn quen rồi, trừ vợ con mình ra, e là ông không thèm quan tâm đến xíu nào.
Ông chợt ngừng đũa, hời hợt hỏi thẳng một câu: "Tuổi giáo sư Trần không nhỏ nhỉ?"
......!
Trần Thù Quan ngẩn ra, nhíu chặt mày rồi lại thả lỏng ngay lập tức, anh trả lời một cách hòa nhã ngoài dự đoán: "31 rồi ạ."
Mạnh Nguyên Nam cười: "Thế mà tôi tưởng lớn rồi.
Giáo sư Trần quả là tuổi trẻ tài cao, nghe nói cậu đã là người giành được giải thưởng Gairdner.
Mẹ của Mạnh Sơ nhà tôi chỉ lớn hơn cậu vài tuổi, sau khi sinh Sơ Sơ thì bây giờ chỉ thích ở nhà chăm bón hoa cỏ, lãng phí hết cả."
Mặt Trần Thù Quan không cảm xúc.
Tôn Mi bới cơm một cách lặng lẽ, xem như mình không tồn tại.
Lời này của Mạnh Nguyên Nam, thật sự rất thất lễ.
Nhưng ý của Mạnh Nguyên Nam, ai cũng hiểu được.
Thiếu chút nữa là ông chỉ thẳng vào Trần Thù Quan mà mắng: "Đồ trâu cày già nhà cậu suýt cùng một thế hệ với vợ chồng tôi, hãy bớt nhớ thương bé cỏ non nhà tôi đi."
Cãi với người có học thức là một chuyện phải suy xét cực kỳ cẩn thận.
Bọn họ nhìn ôn hòa, không muốn đối chọi gay gắt, nhưng sự tranh luận của bọn chẳng bao giờ ở trạng thái cân bằng.
Hai quân giao chiến, nếu thế thực ngang nhau, bọn họ có thể thốt ra từ ngữ tục tĩu phũ phàng, chỉ để tranh cao thấp.
Nếu giữ im lặng, bọn họ sẽ thuận thế tiến lên, cho đến khi đối phương không còn lực chống đỡ.
"Cô xem, thế hệ chúng ta đều kết hôn sớm, mà cô biết con gái nhà bọn tôi ấy, từ nhỏ đã khiến tôi và mẹ nó nhọc lòng nhiều.
Không giữ nó đến ba mươi tuổi, bọn tôi đâu có yên tâm được."
Lời này là ông nói cho Tôn Mi.
Nhưng mặt lại hướng về Trần Thù Quan.
"Nhưng giáo sư Trần này, tôi là người từng trải, nói một câu quá phận, đàn ông tuy sự nghiệp quan trọng nhưng chung thân đại sự cũng không thể quá chậm trễ."
Trần Thù Quan nhìn miệng bố Mạnh mở ra đóng lại, cuối cùng cũng hiểu ra, năng lực dây