Hai ngày sau, khi Phan Miêu Vũ tỉnh dậy đập vào mắt chính là trần nhà màu trắng.
Cậu dời mắt nhìn xung quanh thì thấy mình đang ở trong một căn phòng xung quanh đều là màu trắng, mùi thuốc sát trùng quanh quẩn bên mũi khiến cậu biết mình đang ở nơi nào.
Cổ họng cậu hiện tại rất khô khốc muốn uống một chút nước, nhưng cả người nặng nề cậu không thể di chuyển cũng chẳng động đậy tay được.
Không những vậy trên tay còn có gắng kim truyền dịch chỉ vừa động đậy liền cảm thấy đau nhói.
Đúng lúc cậu không biết phải làm sao thi nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của dì Loan:
"Ai ui đứa nhỏ này con động đậy lung tung cái gì."
Nói xong dì liền khom người đỡ cho cậu ngồi dậy rồi rót ly nước đưa sang.
Không cần cậu nói dì cũng biết những người vừa bị sốt tỉnh dậy sẽ khát nước như thế nào bởi vì họ bị mất nước quá nhiều.
"Con đấy sao không khỏe trong người lại không nói cho dì biết."
"Khi đó dì chạy vào phòng nhìn thấy con ngã chết đất liền sợ hãi không thôi.
Đúng là hù chết dì mà."
Phan Miêu Vũ uống xong nước liền đưa lại ly cho dì Loan, nghe bà kể lại liền không khỏi bùi ngùi mà cúi đầu xin lỗi: "Con xin lỗi, sau này con sẽ không như vậy nữa."
"Được rồi dì cũng không định trách con.
Cho dù thế nào đi nữa sức khỏe của con mới là quan trọng."
"Vâng ạ.
Con cảm ơn dì." Phan Miêu Vũ ngoan ngoãn gật đầu nói.
"Được rồi con cũng hai ngày không ăn uống gì rồi, để dì về nhà hầm chút canh rồi đem vào cho con." Dì Loan cười nói rồi nhẹ nhàng giúp đỡ cậu nằm xuống: "Con ngủ thêm chút đi cho khỏe." Rồi dì mới rời đi.
Phan Miêu Vũ nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng lại mà không khỏi mím chặt môi.
Cậu đây là hy vọng cái gì.
Anh đã không còn yêu cậu vậy thì cho dù cậu có chết đi cũng sẽ không quan tâm.
Nghĩ như vậy hốc mắt cậu lại đỏ lên nhưng lần này cậu không khóc nữa.
Một lần là quá đủ, cậu vẫn có thể sống tốt cho dù không có anh, nhưng nếu kịch bản vẫn đi theo tuyến chính vậy thì cậu không biết mình có thể chạy thoát số mệnh này được không.
Vừa nghĩ trái tim cậu bỗng nhiên nhảy lên một cái sau đó lại bình lặng giống như đang nhắc nhở chủ nhân mình có gì đó đang đến.
Cảm giác bất an lại tràn ngập trong lòng, cậu cực kỳ tin tưởng cảm giác của bản thân, vì vậy khi cánh cửa còn chưa được mở ra thì cậu đã cảnh giác nhìn chằm chằm nó.
Cạch.
Tiếng cửa được mở ra một chàng trai có khuôn mặt quen thuộc đi vào.
Người này tuy cậu chỉ gặp vài lần nhưng ấn tượng thật sự rất sâu, bởi vì mỗi khi gặp hắn cậu liền cảm thấy cực kỳ bất an cùng lo sợ.
Trần Công Minh từ bên ngoài đi vào, hắn ta nhìn cậu rồi mỉm cười chào hỏi: "Cậu Vũ cảm thấy trong người thế nào."
Giọng nói cùng cách xưng hô của hắn ta đã thay đổi.
"Cũng được." Phan Miêu Vũ lạnh nhạt trả lời, ánh mắt nhìn hắn ta đầy cảnh giác.
"Vậy thì thật đáng mừng.
Tôi còn tưởng bởi vì quá đau lòng mà cậu Vũ đây có thể đã rời đi rồi." Trần Công Minh đầy ác ý nói, lúc này hắn ta không thèm che dấu sự thù hằn trong lòng mình mà đầy ác độc mà nhìn cậu: "Tao cứ tưởng để con mụ đó có số của mày thì sẽ khiến mày không qua nổi mà hiện về nguyên hình."
"Mày biết không một khi yêu tinh từ hình dạng người trở về nguyên hình thì sẽ không còn cách nào trở lại thành hình người."
"Thời đại này loài người chiếm đất xây nhà phá hoại rừng cây khiến linh khí của trời đất không còn những con yêu tinh tu luyện như chúng ta có thể biến thành người đã cực kỳ khó khăn chứ nói gì giống như tổ tiên có sức mạnh thần thông."
"Tao muốn mày phải trở lại nguyên hình tiếp tục sống chui sống nhủi trong rừng rậm trở về cuộc sống đau khổ như trước kia."
Phan Miêu Vũ khó khăn hỏi: "Tại sao?"
Thì ra cậu cảm nhận ác ý rõ ràng của người này như vậy bởi vì bọn họ giống nhau hắn ta cũng là một yêu tinh.
Chắc bởi vì cùng là tu luyện thành tinh nên cảm xúc của bọn họ có thể dễ dàng cảm nhận với nhau để