Bíp.
Bíp.
Bíp.
Tiếng còi xe cực kỳ ồn ào, cơ thể đông đưa giật nảy theo từng đoạn đường.
Phan Miêu Vũ bởi vì bị ồn ào mà cậu chặt mày, thuốc mê đã hết hiện tại cậu có thể tỉnh dậy.
Mơ màng mở mắt ra, trước mắt cậu là một màu tối đen như mực.
Tiếng xe cộ cực kỳ lớn vang bên tai khiến cậu không khỏi che kín lỗ tai mình.
Nhưng đúng lúc này cả cơ thể cậu lại bay lên sau đó đập mạnh xuống thùng xe.
"Ừm." Phan Miêu Vũ rên rỉ một tiếng, bởi vì đau đớn mà cuộn người lại.
Đây là đâu tại sao cậu lại ở đây.
Không phải bởi vì bị bệnh mà cậu đang nằm trong bệnh viện sao, tại sao lúc này lại bên trong một cái xe mà chạy trên đường.
Không, không đúng.
Cậu hít phải thứ gì đó rồi ngất xỉu, trước đó cậu đã gặp đồng loại của mình.
Chẳng lẽ đây là do người đó làm.
Trong lúc cậu suy nghĩ lung tung thì lỗ tai cậu bỗng nhiên nhúc nhích tiếng nói bên ngoài ghế lái lọt vào tai.
"Mẹ nó, chỉ bắt có một thằng nhóc gầy gò nhỏ con như vậy mà điều động tất cả chúng ta."
"Đừng có phàn nàn mày cũng biết thủ đoạn của ả ta mà."
"Cũng phải, tội nghiệp đứa nhỏ kia bị một người độc ác như vậy nhắm tới."
"Không phải sao, trước đó ả đã nói chúng ta thích làm gì thì làm, đánh cho thừa sống thiếu chết cũng có thể.
Đúng là đáng thương mà."
"Mày lại xạo rồi, không phải mày rất thích mấy chuyện này sao."
"Nào, nào tao cũng không biến thái như thế.
Chỉ là nhận tiền hành xử mà thôi."
Phan Miêu Vũ nghe thấy tiếng cười đầy ác ý vang lên bên tai liền không khỏi sợ hãi.
Cuối cùng cũng đến giai đoạn này rồi sao, nhưng hình như đã có chút khác.
Nhưng cậu không rõ là khác như thế nào, cậu chỉ biết mình đã bị bắt cóc, giống như trong kịch bản cậu đã không thoát được kết cục của mình.
Chiếc xe vẫn đang chạy về phía trước, hai kẻ ngồi bên trên vẫn tiếp tục say xưa mà đùa giỡn.
Mỗi câu nói đều là cách tra tấn người khác như thế nào.
Càng nghe Phan Miêu Vũ càng sợ hãi, cậu run rẩy không ngừng mà ôm lấy người mình.
Làm sao đây, làm sao đây cậu không muốn bị đánh, không muốn giống như nguyên chủ bị hành hạ sống dở chết dở càng không muốn Nguyễn Minh Hoàng bởi vì cứu cậu mà bị bắn.
Thà rằng cậu cứu anh vào chuyện gì đó không giống như nguyên tác chứ cậu không muốn anh gặp chuyện giống như những gì đã được sắp đặt.
"Nguyễn Minh Hoàng, tạm biệt anh." Phan Miêu Vũ hai mắt u buồn khoé môi công lên sau đó cả cơ thể cậu bốc lên một làn khói che chắn khắp người.
Yêu tinh không chỉ có thể hoá thân thành người mà còn có thể quay về nguyên hình của mình, nhưng đây là một quá trình cực kỳ đau đớn.
Những yêu tinh có thể thành người thì sao còn muốn quay về hình dạng ban đầu, vì vậy trong giới yêu tinh đã có lời đồn.
Sự đau đớn thắt cốt ghi tâm khi một yêu tinh trở về hình dạng nguyên thủy của mình, hơn hết nếu như trở về sẽ không thể nào trở lại được hình dáng con người được nữa, một ngàn năm tu luyện xem như hoàn toàn biếng mất.
Bởi vì lời đồn này mà tất cả yêu tinh không dám hoá hình, bọn họ sợ hãi mình không thể trở về hình dạng ban đầu được nữa.
Mà Phan Miêu Vũ cũng tin tưởng chuyện này, nhưng cậu lựa chọn con đường này.
Cho dù trở về hình dạng một con mèo thì cậu vẫn có một con đường sống.
Sự đau đớn của nắn cốt nặn xương khiến cậu đau đớn đến muốn hét lớn nhưng lo lắng những kẻ xấu trên xe nghe thấy nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Đến khi làn khói bao lấy xung quanh cậu tan hết thì xuất hiện bên trong thùng xe đã không còn người nào mà thay vào đó là một con mèo trắng với hai mắt xanh ngọc đầy xinh đẹp.
Phan Miêu Vũ cảm thấy cả người cực kỳ lạ lùng, cậu thử giơ