Mãi vẫn chưa nghe thấy phía đối diện lên tiếng, Ngụy Quân một bên vừa cẩn thận bôi thuốc vừa không kiên nhẫn hỏi: "Có việc?"
Y lêng tiếng, lập tức phá tan bầu không khí ngưng trọng trong xe đồng thời đánh thức những người đang có mặt tại đây.
Lục Vân Nghi nghe y hỏi, tức thì tiến vào trạng thái công việc, nghiêm túc đáp: "Theo như thông tin đội dò thám tình báo, phát hiện quả thực có một đàn tang thi số lượng lớn đang di chuyển về hướng này."
Dứt lời, Thẩm Dao nhìn như không hề để tâm lại là người phản ứng đầu tiên.
Hắn nói: "Nhanh như vậy đã đến!"
Nói xong, chợt thấy mọi người xung quanh dùng một biểu tình kì lạ nhìn mình chằm chằm.
Thẩm Dao sau đó mới phát hiện hóa ra bản thân vừa mới thất thố, suýt chút lộ tẩy.
Ngụy Quân ngồi bên cạnh thu hết toàn bộ hành động của hắn vào mắt, ngón tay đang di chuyển trên vùng da bị thương cũng thừa dịp thu về.
Ngẩn đầu nhìn thẳng vào mắt bốn người phía đối diện, sau khi xác định những gì bọn họ nói đều là thật mới tiếp tục lên tiếng: "Còn cách bao xa?"
"Chưa đến 10 dặm*." Mộ Phàm đáp.
Anh ta nói xong, hai hàng lông mài Ngụy Quân bất giác nhíu lại nhưng biểu tình trên mặt vẫn không chút biến hóa, chỉ thấy y bình tĩnh ra lệnh: "Lập tức triệu tập tất cả những người đang thi hành nhiệm vụ trở về, huy động toàn bộ nhân lực trong đội nhanh chóng thu dọn càng sớm càng tốt!"
"Mộ Phàm phụ trách đi gọi người, Lục Vân Nghi ở lại lo sắp xếp tình hình, nhân số trong đội.
Hai người Lão Tam, Lão Tứ trở về xem xét bố trí lại phòng ngự, tăng cường vũ khí, nâng cao cảnh giác.
Sắp tới đây, dù muốn hay không, trận chiến này chúng ta bắt buộc phải đánh!"
Y dứt lời, cả bốn người trong xe nhận lệnh lập tức hành động.
Thẩm Dao ngồi ngốc một bên còn chưa kịp tiêu hóa tin tức, quay sang đã không nhìn thấy bóng dáng bốn người họ đâu.
Mà Ngụy Quân vẫn luôn ngồi bên cạnh hắn cũng không biết đã rời đi từ khi nào!
Thơ thẩn một lúc, Thẩm Dao vẫn không thể lý giải vì sao mọi chuyện lại diễn ra quá nhanh so với những gì hắn đọc được từ trong cuốn tiểu thuyết.
Nếu hắn nhớ không lầm thì hiện tại, cách thời điểm tang thi xuất hiện vẫn còn hơn nửa tháng.
Đủ để bọn họ chuẩn bị tất cả công tác phòng thủ.
Nhưng sao bây giờ lại đến sớm hơn so với nguyên tác???
Chẳng lẽ nguyên nhân là vì hắn xuyên qua đã ảnh hưởng đến cả bố cục câu truyện???
Không thể nào.
Đừng bảo là thật nha!
Một tên pháo hôi như hắn làm sao có năng lực xoay chuyển càn khôn kiểu đó.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, ngoại trừ nguyên nhân đó ra, Thẩm Dao quả thực không thể nghĩ đến bất kỳ nguyên nhân nào khác.
Đương lúc hắn còn đang cố gắng chấp nhận việc mình là đầu xỏ thay đổi toàn bộ một thế giới thì đột nhiên, Ngụy Quân từ đâu lù lù xuất hiện trước mặt Thẩm Dao.
Sự xuất hiện bất ngờ của y khiến hắn thiếu chút nữa nhảy khỏi Sofa.
Thẩm Dao một bên điều chỉnh lại cảm xúc, một bên đề phòng hành động tiếp theo của Ngụy Quân nhưng chờ mãi vẫn không thấy đối phương lên tiếng.
Hắn nghi hoặc ngẩn đầu nhìn thẳng vào y, lại nhìn thấy sự ẩn nhẫn toát ra từ người y.
Ngụy Quân lúc này dường như đang muốn nói gì đó với hắn nhưng cứ ngập ngừng mãi, lại thôi.
Thẩm Dao ban đầu còn tưởng y là đang tìm từ ngữ chuẩn bị chất vấn mình thì đột nhiên, người đối diện bất ngờ lên tiếng.
Nội dung lại hoàn toàn khác so với những gì hắn tưởng tượng.
Chẳng những không nặng nhẹ tra hỏi mà chỉ trầm giọng nói: "Nghỉ ngơi đi."
Sau đó không đợi Thẩm Dao kịp phản ứng đã nhanh chóng xoay người rời khỏi xe.
Như sợ bị người phía sau đuổi theo, cước bộ so với ngày thường nhanh không tưởng.
Chỉ trách sự việc diễn ra quá nhanh, chớp mắt đã không trông thấy bóng dáng Ngụy Quân đâu mà Thẩm Dao ngồi bên trong vẫn còn chưa tỉnh táo sau câu nói vừa rồi của y.
Gì mà "Nghỉ ngơi!"
Theo tình huống hiện tại thì y chẳng phải nên đè hắn ra, dụng hình tra hỏi sao???!!!
Sao có thể bình tĩnh nói ra hai từ chẳng liên quan đó??!!
Thẩm Dao vò đầu nghĩ mãi không ra đáp án bèn dứt khoát quăng vấn đề nan giải ra sau đầu.
Tuy cũng có lúc hắn lo lắng về những chuyện sắp diễn ra trong tương lai cũng như những thay đổi ở quá khứ.
Bất quá, lo lắng thì lo lắng nhưng sống thì vẫn phải sống thôi.
Những ngày tiếp theo của Thẩm Dao nên ăn thì cứ ăn, nên uống thì cứ uống, nên nghỉ ngơi thì vẫn phải nghỉ ngơi.
Cơm ngày ba bữa, sinh hoạt luyện tập vẫn diễn ra như thường, chỉ là tần suất gặp mặt giữa hắn và Ngụy Quân lại ngày một ít đi, phải nói là rất hiếm mới đúng.
Ban đầu, Thẩm Dao cũng không mấy quan tâm nhưng sau vài hôm không trông thấy người kia trở về, nói sao cũng có chút lo lắng.
Hắn sau đó quyết định đi dò la tin tức của Ngụy Quân nhưng đáp lại sự nhiệt tình của hắn chính là câu trả lời khiến người ta sôi máu:
"Ngụy Ca anh ấy rất bận."
"Bận cái rắm a!" Thẩm Dao nghe xong, âm thầm phản bác.
Hắn không tin Ngụy Quân thực sự đang bận nhưng dù có đi chăng, cũng không thể bận đến mức chẳng có thời gian trở về thông báo một tiếng.
Đó là còn chưa kể đến những gì Thẩm Dao quan sát được mấy hôm nay.
Sau khi trải qua phân tích, hắn ngầm xác định.
Ngụy Quân là đang tránh mặt hắn.
Nói chính xác hơn, y là không muốn nhìn thấy hắn.
Phải! Đừng cho rằng Thẩm Dao hắn cái gì cũng không biết.
Huống chi đối với những gì đang xảy ra hiện tại, ngay cả thằng ngốc cũng nhìn thấy.
Mọi chuyện không đơn giản chỉ dừng lại ở việc Ngụy Quân vài ngày không trở về, mà ngay cả khi Thẩm Dao hạ mình đi tìm y.
Lúc đuổi đến nơi, Ngụy Quân đã nhanh chóng rời khỏi.
Nhiều lần như vậy, Thẩm Dao cũng dần hiểu ra.
Y chẳng những vì muốn tránh mặt hắn còn cố tình sắp xếp người xung quanh đặc biệt chú ý hắn.
Ngay khi Thẩm Dao định đến nơi nào đó tìm y thì ngay lập tức, Ngụy Quân liền biến mất như chưa từng xuất hiện trước đó.
Càng nghĩ Thẩm Dao càng điên máu, hắn tức giận trở về.
Thề sống chết từ nay về sau, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng sẽ không thèm điếm xỉa đến Ngụy Quân thêm lần nào nữa.
Bất quá Thẩm Dao lại không biết, vài hôm sau đó hắn cho dù muốn quan tâm y cũng không có cơ hội!
Chuyện là bầy tang thi bất ngờ đột kích!
Ngay trong đêm, khi sự cảnh giác của con người ở mức thấp nhất.
Bọn chúng lại không báo trước một tiếng đã đột ngột "viếng thăm" khiến cả đội lâm vào trạng thái hỗn loạn.
Những kế hoạch được vạch ra trước đó cũng vì tình huống bất ngờ mà đổ sông đổ biển.
Mặc dù Ngụy Quân đã cho người củng cố lại hàng phòng ngự nhưng chung quy vẫn không lường trước được việc sẽ bị đánh úp.
Bất quá, cũng chẳng thể trách y vì ngay cả người được cho là đã biết trước tất cả như Thẩm Dao cũng chẳng đoán