Nghe được giọng nói quen thuộc, Thẩm Dao lập tức xoay người liền trông thấy Ngụy Quân đang đứng phía sau hắn.
Ngay khi nhìn thấy y, Thẩm Dao thật muốn nhảy đến ôm y một cái nhưng khi nghĩ đến hình tượng, hắn liền vội vàng nhịn xuống.
Ngụy Quân bất ngờ xuất hiện khiến Thẩm Dao vô cùng kinh hỉ.
Tuy đối diện với hắn vẫn là bộ dạng lạnh nhạt "cũ xì" của y nhưng không hiểu sao lại khiến Thẩm Dao an tâm không ít.
Bất quá, hắn hiện tại phát hiện Ngụy Quân dường như có gì đó không ổn.
Mặc dù y vẫn luôn đứng vững nhưng bàn tay đặt trên vai Thẩm Dao lại vô thức run nhẹ.
Ánh mắt tuy kiên định lại ẩn chứa vài phần lo lắng, bất an.
Còn có câu nói vừa rồi của y, Thẩm Dao chợt nhận ra khí lực Ngụy Quân hiện tại vô cùng bất ổn.
Vừa định lên tiếng hỏi thăm tình hình sức khỏe của y thì bất ngờ nghe thấy y hét lên.
"Cẩn thận!"
Ngụy Quân vừa nói vừa nhanh chóng túm lấy Thẩm Dao quăng sang một bên, riêng mình thì lại nhanh nhẹn chen người lên phía trước che chắn cho hắn.
Bị y bất ngờ quăng mạnh một cái say sẫm mặt mày, Thẩm Dao mất một lúc mới có thể định thần.
Sai khi nhìn lại mới phát hiện, hóa ra sau lưng hắn vừa rồi xuất hiện tang thi.
Lại còn không chỉ có một con mà là một đám, bộ dạng của chúng vừa xấu xí vừa đáng sợ đang lê lết, gào rú hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Mà Thẩm Dao khi đó lại không hề chú ý, cũng may còn có Ngụy Quân nhanh tay lẹ mắt quăng hắn sang một bên, nếu không Thẩm Dao hiện tại đã bị xé ra thành năm mảnh.
Nhưng trái ngược với Thẩm Dao an toàn, Ngụy Quân lại vì cứu hắn mà bị tang thi cào trúng một đường trên cánh tay.
Tuy tất cả đều là tang thi cấp thấp nhưng một khi bị cào trúng cũng không đơn giản chỉ là xước da chảy máu.
Nhiễm thi độc lại là chuyện không thể tránh khỏi!
Mặc dù bị cào một vệt khá sâu, xong Ngụy Quân vẫn xuống tay hạ thủ sáu bảy con tang thi một lúc cứ như người bị thương không phải là y, càng không chịu ảnh hưởng.
Thẩm Dao nhìn thấy Ngụy Quân tạm thời ngăn cản được lũ tang thi muốn tấn công bọn họ.
Hắn liền nhanh chóng vọt đến bên cạnh, vội vàng xem xét vết thương trên cánh tay y.
Chỉ trong tích tắc mà vùng da bị cào đã trở nên xanh tím, máu ứ động không chảy chứng tỏ độc thi đã bắt đầu phát tán!
Thẩm Dao hoảng hốt muốn tìm cách cứu vãn nhưng trong tình huống nguy cấp lại không thể nghĩ ra được cách nào.
Chợt nhớ đến "hòm thuốc di động" Lục Vân Nghi, hắn vội chòm dậy định kéo Ngụy Quân đi tìm anh ta chữa trị nhưng người bên cạnh lại một chút cũng không động.
Thẩm Dao vừa gấp vừa nghi hoặc nhìn về phía Ngụy Quân, chỉ thấy y vẫn một biểu tình như trước.
Thờ ơ lạnh nhạt, như không quá xem trọng vấn đề hiện tại!
Không hiểu sao, khi nhìn y như vậy Thẩm Dao đột nhiên muốn mắng người nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng đã lần nữa nghe thấy Ngụy Quân trầm giọng nói: "Ở đây không an toàn.
Cậu trước rời đi, tìm bọn người Lục Vân Nghi tập hợp.
Theo lệnh cậu ta mà hành động."
Y dứt lời liền muốn ly khai nhưng Thẩm Dao cũng không phải là kẻ ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt của người khác.
Mắt thấy Ngụy Quân định lần nữa biến mất, hắn liền không nói không rằng áp sát y.
Hai tay bắt lấy eo y, hai chân bám lấy chân y không buông.
Hễ Ngụy Quân bước một bước, hắn liền đem tay chân siết chặt thêm một chút.
Ngụy Quân dùng mọi cách muốn kéo hắn ra nhưng kéo mãi vẫn không được.
Y rốt cuộc nổi giận hỏi: "Cậu đang làm cái gì.
Có biết hiện tại là tình huống gì hay không, còn tâm trạng ở đó đùa giỡn?!"
"Tôi không đùa giỡn nhưng anh cũng không được bỏ rơi tôi!" Thẩm Dao phản bác.
Nghe hắn nói, Ngụy Quân có chút bất ngờ hỏi: "Ai bỏ cậu?"
"Còn ai ngoài anh à!" Thẩm Dao phụng phịu đáp.
"Tôi không có." Ngụy Quân bất đắc dĩ nói.
"Không có cũng không cần giao tôi cho người khác.
Nếu anh thực sự làm vậy, tôi dù có thành quỷ cũng không tha cho anh!"
Thẩm Dao kiên định nói, lại còn vừa nói vừa dùng sức thu chặt tay chân như thể chứng minh lời hắn nói đều là thật.
Ngụy Quân nhìn hắn một lúc lại không tìm được cách đuổi hắn đi, cuối cùng cũng đành nhượng bộ.
Y nói: "Cậu muốn theo cũng được nhưng phải nói trước, tôi không thể lúc nào cũng để mắt đến cậu.
Nên nếu dám để bản thân bị thương thì đừng mong tôi bỏ qua cho cậu!"
Ngụy Quân nói đến nghiêm túc khiến Thẩm Dao dù không muốn cũng không thể không đồng ý.
Hắn miễn cưỡng gật đầu một cái, sau đó mới lên tiếng: "Cũng được.
Nhưng trước hết, vết thương của anh cần được xử lý.
Chúng ta đi tìm Lục Vân Nghi nhờ anh ta chữa trị giúp anh."
"Không cần.
Nếu tình huống nghiêm trọng, cắt bỏ là được."
Ngụy Quân chẳng những từ chối mà còn qua loa xử lý khiến Thẩm Dao cảm giác bản thân như kẻ thích lo chuyện bao đồng, làm ơn mắc oán.
Hắn sau đó tức giận nói:
"Đại ca của tôi ơi, đừng nói là nửa đời sau anh muốn trở thành Dương Quá* nha.
Cũng được thôi nhưng báo trước, hiện tại không có Tiểu Long Nữ để Đại hiệp ngài đây chờ đợi đâu!"
Nghe hắn châm chọc, Ngụy Quân mặt không biến sắc nhấc chân muốn đi.
Thẩm Dao bên cạnh lại ra sức lôi kéo, hai người giằng co chốc lát chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thét.
Cả hai nhìn nhau một cái, không nói không rằng liền lập tức tách ra chạy về hướng vừa phát ra âm thanh.
Khi vừa đến nơi đã trông thấy Mã Lan ngã ngồi dưới đất, xung quanh đầy rẫy tang thi đang chực chờ lao đến khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp, mỹ miều của nàng ta vì sợ hãi mà trở nên nhăn nhúm, khó coi.
Mắt thấy mỹ nhân gặp nguy hiểm Thẩm Dao không kịp suy nghĩ liền bay vào đánh đuổi tang thi, sau đó thừa cơ đến bên cạnh nàng ta.
Ân cần thăm hỏi, an ủi một phen.
Hỏi han một lúc, Thẩm Dao rốt cuộc biết được hóa ra cô nàng đang trên đường đi tìm anh trai nhưng chẳng may gặp phải tang thi.
Một thân một mình đã đành, lại không có dị năng tự bảo vệ nếu không phải vừa rồi bọn họ kịp thời phát hiện.
Không biết hiện tại đã biến thành cái dạng gì.
Ngụy Quân từ lúc đặt chân đến đây vẫn luôn duy trì trầm mặc, nhìn thấy tên ngốc nào đó không biết sống chết thích làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Y một câu cũng không nói càng không định nhún tay vào, chỉ đứng yên một chỗ cau mày.
Bận chăm sóc cho mỹ nhân, Thẩm