"Tôi quên nói với cậu, nó biết độn thổ!"
Ngụy Quân nói nhẹ như hát làm cho Thẩm Dao thiếu chút nữa lên cơn đau tim.
Quên trùng hợp quá ha? Sao anh không giỏi quên luôn đi!
Thẩm Dao nghiến răng hận không thể một phát cắn chết tên ngụy quân tử trước mặt.
Y rõ ràng đang muốn chơi hắn mà!
Đương lúc tức giận, mặt đất dưới chân lại như có thứ gì đó đang di chuyển.
Thẩm Dao giật mình nhớ đến lời Ngụy Quân vừa nói, nếu tất cả đều là sự thật thì thứ bên dưới không cần đoán cũng biết.
Hắn khi đó không nói hai lời liền nhanh chóng di chuyển về phía sau một khoảng.
Cùng lúc đó, nơi hắn vừa đứng lại trùng hợp phát nổ.
"BÙM" một tiếng, đất đá văng mù mịt.
Thẩm Dao đứng cách đó không xa khẽ nhíu mày cố nhìn về hướng vừa xảy ra vụ nổ liền trông thấy bóng dáng của con tang thi đang dần hiện ra.
Một màn xuất hiện phải nói là không có gì hoành tráng hơn.
Chết rồi mà vẫn thích phô trương!
Đó là tất cả những gì Thẩm Dao đang nghĩ về con tang thi.
Hắn căng mắt nhìn chằm chằm về phía nó, chờ đợi hành động tiếp nhưng con tang thi lại một chút cũng không có phản ứng.
Thẩm Dao còn cho rằng nó vì màn xuất hiện vừa rồi đã tiêu hao không ít sức lực nên hiện tại mới không thể hành động.
Thế nhưng sự thật lại không như hắn nghĩ.
Sở dĩ con tang thi không tiếp tục tấn công là vì nó còn đang chịu cú sốc tinh thần khi chiêu thức độn thổ mà nó vô cùng tự hào lại bị một tên chết nhát như Thẩm Dao dễ dàng phá giải.
Đã thế hắn lại còn nhìn nó với ánh mắt vô cùng khiêu khích, thật là một tên thiếu đánh!
Nếu như hiện tại để Thẩm Dao biết được những gì con tang thi đang nghĩ, hắn chắc chắn sẽ cười to ba tiếng sau đó phun một ngụm máu chó lên trời.
Thật quá oan uổng cho hắn a, hắn không phải cố tình khiêu khích mà chỉ là đang nhìn đề phòng thôi nha.
Sao bé tang thi lại có thể nghĩ oan cho hắn như vậy?
Chết rồi vẫn còn đa nghi sao?!!
Ngồi đưa mắt hết nhìn con tang thi lại nhìn về phía Thẩm Dao.
Ngụy Quân lúc này đang vô cùng khó hiểu, không biết bằng cách nào Thẩm Dao lại có thể né được chiêu vừa rồi.
Cứ cho rằng nhờ thông báo trước đó của y nhưng cũng không thể nắm được chính xác tốc độ của con tang thi như vậy.
Thật kỳ lạ...!
Nói đến vấn đề này thì không chỉ riêng Ngụy Quân cảm thấy khó hiểu mà ngay cả con tang thi cũng khó hiểu tuốt.
Thấy nó mãi không động, Thẩm Dao thật ra cũng lười động nhưng nếu cứ kéo dài thì vết thương dưới chân của Ngụy Quân e rằng không tốt.
Nghĩ rồi liền lập tức tấn công.
"Vạn Tiễn Xuyên Tâm" Thẩm Dao hô một tiếng.
Ngụy Quân ngồi phía sau nghe thấy liền sặc một cái!
Ai lại đi đặt cho chiêu thức cái tên đó chứ?! Nghe buồn cười muốn chết.
Y vừa nghĩ vừa định lên tiếng lại nhìn thấy lòng bàn tay hướng về phía con tang thi của Thẩm Dao xuất hiện vô số mũi tên bằng băng nhọn hoắc, lao nhanh về con tang thi mà nó cũng không đứng yên cho Thẩm Dao đánh.
Nó hạ người để hai tay chạm đất rồi lại nhanh chóng nâng lên, trước mặt lập tức xuất hiện bức tường bằng đất vừa vặn ngăn cản tất cả mũi tên băng của Thẩm Dao.
Thấy chiêu này không hữu dụng Thẩm Dao cũng không nao núng tiếp tục lao đến tấn công.
Hai bên giằng co qua lại, con tang thi suýt chút bị Thẩm Dao đóng băng thành cục nước đá mà Thẩm Dao cũng suýt nữa bị nó đắp đất đem đi chôn sống.
Cuộc chiến càng lúc càng kịch liệt, Ngụy Quân bên này lại ngồi một chỗ thảnh thơi xơi nước, xem kịch.
Lâu lâu rảnh rỗi lại chêm vào một câu: "Nó sang bên này rồi nè."
"Ấy ấy là bên kia mới phải."
"Nó lại chạy rồi kìa, sao cậu ngốc thế hả?!"
Thẩm Dao: ".........."
Ngụy Quân thấy hắn nhìn mình chằm chằm, lại nói: "Tập trung, tập trung.
Đừng đứng đờ ra chứ!"
Thẩm Dao chịu không nổi cuối cùng bùng phát: "Ngụy Quân tử chết tiệt, anh ngứa miệng lắm rồi phải không?!"
Thấy hắn rốt cuộc nổi giận Ngụy Quân không những không im miệng mà còn trưng ra bộ mặt vô (số) tội nói:
"Tôi tốt bụng nhắc nhở, cậu không cảm ơn thì thôi lại còn bảo tôi ngứa miệng.
Được thôi, tôi đây mặc kệ cậu!"
Thẩm Dao bận ứng chiến với tang thi lại còn phải nghe Ngụy Quân châm chọc.
Trong thâm tâm lúc này đang vô cùng hối hận vì trước đó đã cứu Ngụy Quân.
Đáng lẽ nên để tên Nam chính đáng ghét này ngỏm dưới móng tang thi mới phải.
"Cẩn thận." lại là tiếng của Ngụy Quân.
Thẩm Dao nghe y nhắc nhở theo phản xạ tạo nên một lớp băng chắn ngay phía trước, vừa vặn tránh được đòn đánh lén của tang thi.
Sau khi lùi về sau vài bước, Thẩm Dao liền tức giận hét lên.
Mặc cho nó có nghe thấy hay không hắn vẫn ra sức nói:
"Là con gái sao lại học cái thói đánh lén đó hả? Chết rồi mà vẫn còn chơi xấu thì thử hỏi ai độ cho mày?!!"
Nói rồi lại tiếp tục tấn công.
Ngụy Quân ngồi phía sau chứng kiến chỉ yên lặng cúi đầu.
Nếu đến gần sẽ thấy cả người y đang phát run, nhìn vào còn tưởng vết thương dưới chân tái phát.
Đến khi y ngẩn đầu, nơi khóe mắt còn vương chút hơi nước, hai tay ôm lấy bụng trông có vẻ nghiêm trọng nhưng cái miệng cười toe toét không ngừng.
Hóa ra không phải miệng vết thương phát đau mà là bệnh thiếu đánh của y tái phát!
Ngụy Quân lúc này phải nói là nhịn cười đến phát điên trước sự hài hước của Thẩm Dao.
Nếu không phải sợ hắn lại phân tâm thì y đã cười một trận thật sảng khoái rồi.
Sao trên đời lại tồn tại kẻ đáng yêu như vậy chứ.
Tuy Ngụy Quân đang vô cùng vui vẻ nhưng y lại không hề nhớ đến câu sau của Thẩm Dao lại chính là câu y vừa nói trước đó.
Thiệt là tự vã!
Lại nói đến Thẩm Dao bên này vẫn còn đang tức giận nên không rảnh chú ý đến Ngụy Quân, chỉ một lòng tấn công con tang thi.
Thấy hắn bình thường ngơ ngơ ngáo ngáo nhưng một khi tức giận đầu óc không hiểu sao lại mở mang không ít.
Vừa hay nghĩ ra được một cách kết liễu con tang thi đáng ghét.
Thẩm Dao bắt đầu vạch ra kế hoạch, trước mắt điều cần làm chính là khiến nó phân tâm mà hắn lại không tiện hành động.
Chỉ có thể nhờ vả người khác, vừa vặn nhớ đến Ngụy Quân đang ngồi mát xem kịch ở phía sau, hắn bèn lên tiếng.
"Đừng suốt ngày ngồi không ở đó, đến giúp