Vốn dĩ Thẩm Dao muốn cùng Ngụy Quân bàn bạc cách xử lý con tang thi nhưng nào ngờ trong lúc sơ suất, bé xác sống lại không an phận định thừa cơ trốn thoát.
Thẩm Dao lơ đãng chợt nghe thấy bên tai vang lên âm thanh ồ ồ, khô khốc phát ra từ cổ họng ai đó.
Âm thanh khàn khàn, đứt quãng xong lại vô cùng khó nghe.
Thử tìm kiếm xung quanh, hắn phát hiện thứ âm thanh vừa rồi là từ miệng của con tang thi phát ra.
Mặc dù không hiểu được nội dung nhưng Thẩm Dao cũng đoán được, nó chắc chắn là đang kêu gọi đồng bọn đến cứu.
Tang thi cấp cao có khác ha, chết rồi mà đầu óc vẫn linh hoạt chán!
Thế nhưng, sự thật chứng minh hắn lại lần nữa đoán sai khi nhìn thấy chỗ đất nơi con tang thi đang nằm đột nhiên nổi lên thành gò.
Với diện tích vừa vặn bao lấy thân thể bị đóng băng của nó, cái gò đất ngay khi hình thành liền lập tức lùi về sau, chỉ mất vài giây đã cách Thẩm Dao một đoạn.
Ngây ngốc nhìn con tang thi lần nữa trốn thoát, hắn mất một lúc mới kịp phản ứng bắt đầu đuổi theo.
Ngụy Quân ngồi phía sau trông thấy, tuy không thể đuổi theo bằng đôi chân nhưng y vẫn còn có hai tay.
Tùy thời vận khí, lòng bàn tay lập tức xuất hiện vô số chiếc roi điện.
Trông thấy con tang thi còn chưa chạy được bao xa, y liền hướng Thẩm Dao nhắc nhở: "Nhắm mắt."
Sau đó không đợi xem hắn có làm theo hay không, Ngụy Quân đã bắt đầu cho những chiếc roi bám theo con tang thi với tốc độ bàn thờ.
Tuy nhiên khi sắp tiếp cận được nó, đất cát xung quanh lại bắt đầu gây cản trở.
Ngụy Quân ngồi từ xa lại không tiện di chuyển nên khi điều khiển những chiếc roi có chút chật vật.
Lại nói chính y vừa rồi đã kêu Thẩm Dao nhắm mắt cho nên hiện tại cũng chẳng mong gì đến sự trợ giúp của hắn.
Chỉ mong hắn đừng nhìn thấy xong lại gây thêm phiền phức cho y là được.
Tuy nhiên, đó chỉ là những gì Ngụy Quân nghĩ còn về phần Thẩm Dao có thật sự làm theo hay không, y cũng chẳng tài nào quản được.
Thế nên khi Thẩm Dao đột ngột xuất hiện ở phía sau, Ngụy Quân đã rất bất ngờ vừa định lên tiếng thì người nào đó lại không nói không rằng, đặt tay lên lưng y.
Ngay lúc đó, Ngụy Quân liền cảm nhận được luồng sức mạnh mang theo hàn khí đang từ lòng bàn tay Thẩm Dao chảy vào người mình.
Khỏi cần hỏi cũng biết hắn đang làm gì, thú thật mà nói lúc đầu y có chút lo lắng vì hai nguyên tố dị năng mà bọn họ sở hữu có vẻ khắc nhau.
Nhưng khi luồng sức mạnh của Thẩm Dao bắt đầu xâm nhập vào người y, chảy qua khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể y, dần dần làm quen với y.
Ngụy Quân rốt cuộc biết được sự kết hợp này chẳng những không hề xảy ra bất kỳ sự cố nào mà ngược lại còn dung hòa đến lạ.
Nhẹ hít thở sâu, bắt đầu làm quen với sức mạnh mới bên trong cơ thể, y đang cố tìm cách để cả hai hòa làm một hoặc ít nhất cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Còn về phần Thẩm Dao, hắn cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, càng không biết hành động này rốt cuộc có tác dụng gì.
Thế nhưng hắn lại biết mình đang làm theo những gì bản thân mách bảo, đi về phía Ngụy Quân sau đó tiếp thêm sức mạnh cho y.
Tuy nói việc này Thẩm Dao có thể không tình nguyện nhưng nếu ai đó hỏi hắn có từng hối hận hay không, Thẩm Dao chắc chắn sẽ trả lời không.
Hắn một chút cũng không cảm thấy hối hận!
Sự kết hợp giữa hai nguyên tố dị năng giúp những sợi roi mềm mại của Ngụy Quân trở nên cứng cáp.
Từ những sợi dây uyển chuyển biến thành những thanh hàn kích sắc nhọn, quanh thân ánh lên tia lửa điện xanh tím nguy hiểm.
Bất quá không còn thời gian để nghiên cứu, y lập tức phóng toàn bộ về phía con tang thi.
Mắt thấy những thanh hàn kích nhanh như cắt lao về phía mình, đánh tan mọi vật cản bằng đất, nó rốt cuộc bắt đầu lo lắng.
Bởi vì trước đó từng bị Thẩm Dao đóng băng nên những hoạt động của nó, dù ít hay nhiều cũng đều bị hạn chế.
Lần nữa phát ra âm thanh điều khiển đất cát tạo thành lá chắn tránh đi truy đuổi của hai người Ngụy, Thẩm.
Thế nhưng giờ đây, mặc cho nó có tạo ra bao nhiêu lá chắn đi nữa thì những thanh hàn kích tựa như mưa gió vũ bão cũng nhanh chóng lao đến đánh sập.
Ban đầu con tang thi còn ra sức chống trả nhưng sau một lúc nó chợt nhận ra với sức lực của nó vốn không thể chống lại sự kết hợp của hai người.
Ngay khi biết được bản thân chẳng thể sống sót, nó lại lần nữa thét lên một tràng âm thanh dài, đặc biệt khó nghe.
Nhưng lần này không hề đứt quãng mà ngược lại còn vang vọng khiến cho người nghe có cảm giác thê lương, ai oán lại như chất chứa nỗi câm phẫn không cam lòng.
Sau tiếng thét đó, mặt đất xung quanh lại bắt đầu rung chuyển dữ dội mà con tang thi bên kia không hiểu sao lại không có gì che chắn nên đã trở thành kẻ bại trận.
Bị hàng trăm thanh hàn kích đâm xuyên qua thân thể ghim chặt trên đất.
Tận mắt chứng kiến một màn vừa rồi, Ngụy Quân còn cho rằng tất cả đều đã kết thúc thì đột nhiên, mặt đất gần đó vỡ ra, một khối bê tông cực lớn xuất hiện lao nhanh về phía hai người.
Mà y vì không kịp phòng bị chỉ có thể tay không đón lấy.
Tận lực che chắn cho Thẩm Dao đang ở phía sau, hai tay Ngụy Quân ra sức ôm chặt lấy khối bê tông vào người nhưng vì lực của nó quá lớn, lớn đến mức ngay cả Thẩm Dao ngồi sau cũng bị nó đẩy lùi.
Thấy hắn chỉ ở phía sau còn bị ảnh hưởng, vậy Ngụy Quân ở phía trước trực tiếp dùng thân mình để cản còn nghiêm trọng đến mức nào.
Thế nhưng ngoại trừ tiếng hít thở có phần nặng nề ra, Thẩm Dao hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra từ y.
Lòng hắn lúc đó không hiểu sao lại run lên, tay chân chậm chạp lần mò về phía trước mang theo tâm trạng lo lắng bất an tiến đến bên cạnh Ngụy Quân.
Ngay khi đến gần, đập vào mắt hắn chính là hình ảnh y hai tay ôm chặt lấy khối bê tông, trên gương mặt lúc này ngoại trừ đôi mày đang chau lại cũng không còn bất kỳ biểu cảm nào khác.
Ngay khi nhìn thấy tình trạng của Ngụy Quân, Thẩm Dao gần như trút được gánh nặng.
Thành thật mà nói thì với tình hình hiện tại của y hoàn toàn khác với những gì mà hắn đã tưởng tượng trước đó.
Một khung cảnh tràn ngập máu me, Ngụy Quân bị khối bê tông đè cho nhẹp lép không còn nhận ra hình dạng.
Không phải là Thẩm Dao hắn suy nghĩ xui xẻo hay coi thường năng lực của y nhưng với tốc độ đó, kích thước đó cân nặng đó, nếu người bị va đập đổi lại là hắn thì chắc chắn sẽ chẳng thể nào sống nổi.
Thấy hắn ngây ngốc nhìn mình không chớp mắt, Ngụy Quân vừa buồn cười vừa tức giận hỏi: "Nhìn đủ chưa?"
Lúc y nói chuyện, âm thanh phát