Diệp Lâm Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, nhếch môi.
- Sao vậy, đẹp lắm à?
Lạc Văn Xuyên gật đầu, thành thật đáp.
- Đẹp.
Tôi cảm thấy rất xuất sắc, tại sao anh không làm người mẫu, hay diễn viên gì đó.
Tôi cảm giác anh sẽ giàu sụ đấy.
Diệp Lâm Anh bật cười.
- Tôi không thích mua vui cho kẻ khác.
Không phải đứng trên đỉnh cao thì sẽ thú vị hơn hay sao.
Cậu không cần kiêng dè bất cứ ai, ngược lại, người ta sẽ còn cảm thấy kính phục cậu.
Lạc Văn Xuyên gật gù, sau lại ngẫng mặt nhìn hắn, ánh đèn vàng sáng bên ngoài hắt lên một nửa khuôn mặt điển trai của cậu, lan đến sóng mũi, đậu lại ở hàng mi.
- Nhưng trên cao chính là đỉnh không người, chắc anh đã cô đơn lắm.
Lạc Văn Xuyên nói chuyện nhỏ dần, sau lại dựa vào thành ghế mà ngủ mất, để lại một không gian vắng lặng yêu tĩnh bên trong xe.
Diệp Lâm Anh chăm chú nhìn cậu.
Lạc Văn Xuyên này không phải người mà hắn từng quen biết.
Người kia rất ngạo mạn, kiêu kì, anh ta không thiếu phụ nữ, mỗi ngày có thể thay xoành xoạch mấy cô, lời nói cũng không có bất kì nể nang nào, từng đối chọi với hắn gay gắt, trở thành kẻ thù có một không hai của hắn.
Nhưng, người ở trước mắt của hắn hiện tại lại hoàn toàn khác biệt.
Ôn hoà, thông minh, nhã nhặn, biết ăn nói… chẳng trách Tô Thanh đã có cảm giác với cậu.
Ánh mắt của cô ta nhìn Lạc văn Xuyên trong bữa ăn đã bị hắn bắt gặp.
Diệp Lâm Anh không hiểu sao lại vươn tay, đặt lên trên mặt của cậu, hơi vuốt.
Da của cậu rất trắng, dường như chỉ cần mạnh tay một chút sẽ có một vết hằn đỏ ửng hồng.
Lạc Văn Xuyên đẻ rất khéo, toàn bộ nét đẹp đều thừa hưởng từ mẹ.
Thái Vy trước đây là một mỹ nhân hiếm có, bà mang nét đẹp thuần phương Đông, mái tóc đen dài óng ả nhẹ xoăn, màu mắt ánh nâu quyến rũ và cặp môi hoa đào tráng lệ.
Không phụ sự chờ mong từ gia đình, Lạc Văn Xuyên từ khi sinh ra đã định sẵn mang trong mình một vẻ đẹp cực phẩm, cậu càng lớn càng trỗ mã, nét đẹp yêu nghiệt từ mẹ, và thừa hưởng chiều cao vượt trội từ bố.
Diệp Lâm Anh lướt mắt đến chiếc cằm của cậu, hơi siết.
Lạc Văn Xuyên có vẻ bị đau, nói mớ trong giấc mơ.
- Đau… đừng mà.
Diệp Lâm Anh bật cười nhìn khuôn mày nhăn lại của cậu, vuốt vuốt mấy cái, chậm rãi nói.
- Được rồi….
Ngủ đi.
——————————————————————————-
Sáng sớm ở thành phố mang một không khí có hơi lạnh, ở trên giường, người đang vùi mình trong chăn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Lạc Văn Xuyên vùi cả người vào chăn nệm êm ái, thoái mái nhắm mà ngủ.
Cả người cửa cậu như chìm trên giường, chỉ lộ một nhúm tóc mềm mại ra khỏi chăn.
Lạc văn Xuyên không hiểu sao giường nằm hôm nay cực kì thoải mái, điều hoà cũng lạnh hơn thường ngày, đây là thời điểm thích hợp để nướng trên giường một ngày
- “Reng… reng”
Chuông báo thức vang lên đánh thức người trên giường.
Chuông đã reng được một lúc Lạc Văn Xuyên mới chậm chạp di chuyển, vặn eo mấy cái.
Cậu ngồi dậy, vò rối mái tóc ánh nâu.
- Hư… ừ….
Cái quái, hôm nay là thứ bảy sao lại reo nhỉ.
Lạc Văn Xuyên với tay tắt báo thức, chậm rãi ngáp.
Cậu bước chân xuống giường, nhìn xung quanh.
Sau 3 giây trôi qua đột nhiên mở to mắt, chớp chớp.
- Đm… cái méo gì thế.
Tôi đang ở đâu thế này?????
Nội thất hoàn toàn khác biệt, căn phòng bài trí rõ ràng không phải phòng của cậu, chiếc giường mềm mại êm ái hơn chiếc giường ở căn hộ của cậu, mền cũng dày hơn, điều hoà cũng lạnh hơn.
Lạc Văn Xuyên nghĩ ngơi, một lúc sau đột nhiên ôm đầu ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt điển trai ngơ ra
- Cái đm, đừng có nói với tôi, lại xuyên không một lần nữa rồi đấy nhé…Khônggggggggg,
Lạc Văn Xuyên đấu tranh nội tâm, cửa đột nhiên bật mở, khuôn mặt băng lãnh của Diệp Lâm Anh lù lù xuất hiện.
Hắn nhìn người đang ngồi bệt xuống đất, lạnh lùng tiến lại gần, mày cau lại
- Cậu bị cái gì.
Sáng sớm sao lại la làng la xóm như thế, Gặp ác mộng à
Lạc Văn Xuyên ngơ ra nhìn hắn, lắp bắp.
- Này..
anh… anh cũng, xuyên không à
Diệp Lâm Anh ngồi xổm, ánh mắt đen láy chiếu thẳng vào cậu, nhếch môi.
- Ba xàm cái gì vậy? Đây là nhà của tôi.
Hôm qua….
Cậu ngủ ở nhà tôi.
Say đến thoát xác rồi à, sâu rượu.
Linh hồn của cậu rơi bộp một tiếng xuống đất.
Thở phào một hơi.
Hèn gì không gian xung quanh cũng na ná căn hộ của cậu.
Nhưng vẫn đề quan trọng hơn, làm sao cậu lại ở đây.
Lạc Văn Xuyên thấy hắn vẫn đang chăm chú nhìn, hơi cào cào tóc.
- Tôi thực sự không nhớ cái gì hết, làm sao tôi lại ở nhà anh
Diệp Lâm Anh nghĩ về kí ức kinh khủng tối hôm qua, khoé môi hơi giật giật, ghét bỏ nhìn cậu
- Thực s ực không nhớ à?
Lạc Văn Xuyên AKA tiểu ngốc nghếch, lắc đầu ️
- Không nhớ.
Diệp Lâm Anh cau mày.
- Hôm qua tôi dìu cậu về tới nhà, hỏi cậu chìa khoá nhà ở đâu.
Cậu bảo cậu không nhớ, tôi đành để cậu ở lại nhà tôi một đêm.
Bộ đồ của cậu toàn mùi thịt nướng và mùi rượu, nên tôi bỏ vào máy giặc rồi.
Bộ đồ cậu đang mặc là đồ ở nhà của tôi.
Lạc Văn Xuyên hơi trợn mắt, vậy thì hắn trực tiếp cở.i đồ của cậu ra à ???? Nghĩ tới đây, mặt của cậu lập tức tái mét.
Diệp Lâm Anh nhìn thấu suy nghĩ của cậu, nhếch môi.
- Làm sao, ngại hả? Đều là đàn ông mà
Lạc Văn Xuyên không hiểu sao ngượng ngùng khó chịu, vàng tai hơi ửng hồng.
Thực ra Diệp Lâm Anh nói đều là nói dối, chỉ muốn trêu chọc cậu một chút.
Hôm qua Diệp Lâm Anh đưa đồ cho Văn Xuyên để cậu tự thay, không hiểu sao thay xong lại ngủ luôn trong toilét, Diệp Lâm Anh rốt cuộc phải đi vào tận nơi để đặt cậu ngay ngắn trên giường.
Thật ra hắn cũng không phải người tốt, nhưng khi nhìn thấy Lạc Văn Xuyên nằm co cụm một góc gần bồn tắm ngủ ngon lành, trong lòng hắn lại