7:30 phút sáng, Bắc Kinh…
Là một buổi sáng có tuyết, tuyết rơi dày đặc trên đường quốc lộ, phủ lên hàng cây vốn xanh tươi hai bên đường, tạo nên một màu trắng xoá chói mắt.
Trên đường phi quay, một hàng dài những chiếc xe sang chạy thẳng tắp, nối đuôi nhau.
Mà ở giữa hàng xe đó có một con limousine thon dài đen tuyền như một con hắc mã cao lớn, kiêu ngạo và dũng mãnh.
Chiếc xe trung lập đi giữa một hàng dài xe, tạo một màu sắc đối lập với nền tuyết trắng.
Chiếc xe tiến vào sân bay, đưa tới khu vực ưu tiên, là một chỗ thoáng người và chỉ có độc nhất một hàng bảo vệ, trông khung cảnh có chút quy củ.
Diệp Lâm Anh bước xuống xe, giày đen gõ xuống nền đất một tiếng :”cốc”, mấy tên vệ sĩ lập tức đứng thẳng hàng.
- Diệp Tổng.
Tiếng chào đồng thanh vang lên, một hàng dài vệ sĩ vóc dáng chuẩn chỉnh, đeo kính râm đang chờ đợi để nhận chỉ thị.
Sân bay im phăng phắc, mấy người đứng xung quanh không biết chuyện gì sảy ra nhưng nhìn bằng mắt thường cũng đủ hiểu đây không phải nhân vật tầm thường.
Không giống như những vị khách VIP khác được đi cửa ưu tiên, người này là một vị khách bí ẩn có cả một ga vào riêng, dường như chỉ có mỗi anh ta có đặc quyền này.
Diệp Lâm Anh đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi, thở hắt.
Hắn chỉnh lại áo lông cừu màu xám, yết hầu khẽ di chuyển.
Hắn hút xong điếu thuốc liền vứt xuống đất, mặc dù có biển cảnh cáo cấm hút thuốc nhưng cũng chảng có ai đến ngăn cản.
Diệp Lâm Anh quay sang trợ lí, lạnh lùng lên tiếng.
- Lạc Văn Xuyên đâu?
Trợ lí nâng mắt kính, cuối đầu.
- Lạc tổng vừa mới nhắn tin 5 phút trước vào iPad riêng của ngài, cậu ấy đang ở bên trong chờ chúng ta
Diệp Lâm Anh nhếch môi
- Đúng giờ đó.
Nói xong anh ta phất tay, đám vệ sĩ liền biết điều cuối đầu một cái, từng đợt từng đợt lui ra rời khỏi sân bay.
...Hôm nay là thứ hai, thời tiết tại Bắc Kinh đang là -2 độ C, chuyến bay sẽ có thể delay vì tuyết quá dày nhưng chúng tôi sẽ cố hết sức để thông báo giờ bay cụ thể đến quý khách.
Chuyến bay từ Bắc Kinh đến New York City vào lúc 10 giờ sẽ không thay đổi giờ bay, đối với những hành khách có mong muốn đổi vé xin vui lòng liên hệ tại quầy thông tin, xin cảm ơn.
Lady and gentleman……...
Giọng đọc máy móc của nữ tiếp viên vang lên, đập vào tai của Diệp Lâm Anh, hắn khẽ nhíu mày.
- Hôm nay là -2 độ à?
Trợ lí gật gật đầu.
-vâng ạ, đã vào đông được 2 tuần rồi.
Diệp Lâm Anh không nói gì nữa, trên tay hắn cũng không có cầm hộ chiếu, tất cả đều là trợ lí lo liệu.
Diệp Lâm Anh sải bước dài tiến về phái trước, khí chất trầm ổn bức người.
Đã vào đông nên bên ngoài của hắn khoác thêm một cái áo lông cừu dày màu xám tro mềm mại, bên trong như thường vẫn là tây phục màu đen, bên trái còn đeo một khuy hiệu quý giá, cổ tay được bao bọc bởi một chiếc đồng hồ đắt tiền, tay trái giắt vào túi quần, mặt lạnh băng.
Quả thật nếu không nói, người ta liền còn tưởng là minh tinh hạng A nào đó vừa tới.
Vừa tới cửa Hải quan, Diệp Lâm Anh đã nhìn thấy Lạc Văn Xuyên, so với trước đây, quả thật ăn mặc đơn giản hơn nhiều, nhìn qua trông giống sinh viên đại học trẻ tuổi.
Lạc Văn Xuyên mặc áo hoodie đen dày cộm, bên trên còn là một lớp lông để giữ ấm cơ thể, quần jeans rách gối và giày sneaker.
Quả thật trông rất phong cách và hợp thời, không giống như một nhà tư bản bóc lột con dân.
Lạc Văn Xuyên đi cùng cùng trợ lí, trợ lí ngồi kế bên đang xử lí công văn, còn Lạc Văn Xuyên thì ngồi bên cạnh đang thản nhiên….
Chơi game????
Có vẻ như Lạc Văn Xuyên không phát hiện có người nhìn miệng, cậu vừa bắn con game vừa đẩy tay trợ lí.
- Này cậu nghỉ tay một chút đi, đấu với tôi một ván.
Tôi chơi solo nãy giờ chán quá.
Này…
Trợ lí khóc không thành tiếng.
Ai đó trả lại cho tôi Lạc tổng của ngày xưa đi.
Cái trường hợp này cũng lạ quá rồi.
Trợ lí định cuối xuống xử lí tiếp công văn thì nhận ra bóng dáng cường đại của Diệp Lâm Anh đang đứng gần đó.
Thực ra chiều cao của hắn không phải dạng vừa, đứng một chỗ thôi cũng thu hút rồi.
Diệp Lâm Anh đang hướng thẳng mắt về phía Văn Xuyên, anh ta vô vị nhìn người đang ngồi trên ghế cật lực bắn game, lâu lâu lại vỗ đùi chửi thề một tiếng, khoé môi có hơi giật giật.
Trợ lí đứng dậy ngay lập tức, cuối chào.
- Diệp Tổng, xin chào.
Lạc Văn Xuyên bỏ máy điện thoại xuống, hướng mắt nhìn lên, vừa đúng lúc hắn đang nhìn xuống, bốn mắt chạm nhau.
Cậu đứng dậy, thân là đàn ông cao mét tám đỉnh đầu cũng chỉ tới mũi hắn, về vấn đề này thì có hơi ngại đó.
Lạc Văn Xuyên giơ tay, nở nụ cười thân thiện.
- Chào anh,
Diệp Lâm Anh nhìn bàn tay đang trơ ra giữa không trung, trắng đến lạ kì, mấy ngón tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, thậm chí vì lạnh mà mấy đốt ngón tay còn hồng hồng, trông rất đẹp.
Diệp Lâm Anh cũng đưa tay, cầm nhẹ bàn tay của Lạc Văn Xuyên.
Cảm giác đầu tiên là lạnh, hơi lạnh từ tay của cậu lan sang hắn, nhưng rồi hơi ấm từ lòng ban tay của hắn lại chuyển ngược cho Lạc Văn Xuyên, bù trừ lẫn nhau.
Diệp Lâm anH buông tay của cậu, không hiểu sao có chút lưu luyến.
Hắn nhìn xuống cái quần jeans của Lạc Văn Xuyên, rồi lại lướt đến bên khuôn mặt của cậu.
Dạo này có vẻ người trước mặt hắn thả tóc xuống thường xuyên hơn, đằng sau gáy tóc đã có hơi dài đến gáy.
Tóc của Lạc Văn Xuyên dày, vì có nếp sẵn nên không bị rối, ngược lại rất mềm, mấy lọn tóc vì gió luồn vào mà hơi bay lên, để lộ hàng lông mày sắc bén.
Đôi mắt là thứ tốt nhất mà Lạc Văn Xuyên có từ mẹ.
Một đôi mắt sâu và hút hồn đối phương, có thể khiến người ta nhìn mê hoặc trong đó.
- Diệp Tổng, khi nào lên máy bay, tôi sẽ đưa hồ sơ anh xem qua thử nhé.
Diệp Lâm Anh gật gật đầu, nói với trợ lí.
- Đem một chiếc áo lông cừu đến đây.
Trợ lí gật đầu, từ trong bao giấy màu đen lấy ra một cái áo khoác lông cừu khác, đưa cho hắn.
Diệp Lâm Anh cầm trên tay, liếc mắt