Bên trong là một mảng hoảng loạn, tiếng la hét trộn lẫn vào những tạp âm vỡ vụn xung quanh khiến người ta kinh hãi.
Bảo tiêu khiêng tới hai cái ghế bành đặt giữa sàn nhà, làm động tác mời
- Diệp tổng, Lạc tổng.
Diệp Lâm Anh tao nhã ngồi xuống, hắn vắt chéo chân, ánh mắt không dao động mà bình thản nhìn cảnh tượng bạo lực trước mặt giống như đã thấy qua cả ngàn lần vậy.
Lạc Văn Xuyên cau mày, cậu không ngồi mà đứng cạnh cái ghế của Diệp Lâm Anh, nhíu mày.
- Những tên này là người của Đình Thái.
Sao lại ở địa bàn của anh
Nhìn những hình xăm trên cơ thể của mấy tên đàn ông ngã ngồi dưới đất là kí hiệu riêng của Đình gia.
Những tên này lầ chốt thí của lão được gửi tới để trà trộn vào địa bàn của Diệp gia gây chuyện, chỉ là Diệp Lâm Anh cũng xuống tay quá ác rồi, hắn không cần nghe giải thích đã sử dụng đến bạo lực.
Đây chính là quy tắc ngầm nếu muốn sống của Diệp gia, khi nói uốn lưỡi bảy lần, khi làm phải suy tính 7 ngàn lần để không sai phạm vào điều tối kị.
Diệp Lâm Anh lười nói với những kẻ mất não nên hắn chẳng buồn lên tiếng, cũng không giải thích một lời cho Lạc Văn Xuyên, có lẽ vì hắn tin rằng cậu sẽ hiểu được.
Cỡ chừng 15 phút sau, mấy tên đàn ông dưới đất không còn vùng vẫy đánh trả nữa mà chỉ còn thoi thóp trên nền đất.
Diệp Lâm Anh đưa tay ra hiệu ngừng, mấy người bảo vệ liền dừng lại, đồng loạt đứng thẳng lưng chờ mệnh lệnh.
Một người bảo tiêu móc khăn trắng trong túi áo để lau sạch máu trên tay sau đó vứt chiếc khăn dưới đất, tiến lại gần trước mặt Diệp Lâm Anh, khẽ cuối người đưa cho hắn một túi ni lon màu trắng.
Diệp Lâm Anh liếc qua cái túi, hất đầu.
- Lạc tổng, cậu coi thử xem sao.
Tên bảo tiêu gật nhẹ đầu, chuyển qua sang cho Lạc Văn Xuyên.
Cậu nhận lấy để trong tay mình, vừa mở ra liền nhíu mày, một chút Hưng phấn đột nhiên xộc lên não, môi hờ hững nhếch lên.
Sau đó cậu lại ngẫng đầu nhìn đám người đang lăn lộn trước mặt, không kìm được cười cợt
- Ôi trời… Mấy người to gan thật.
Cậu dĩ nhiên biết cái này là gì.
Hồi đó khi còn là sinh viên đã trải qua một khoá đào tạo chống tội phạm chuyên nghiệp.
Ở trong phòng thí nghiệm đã từng nhìn thấy cái này vài lần.
Tên y học của thứ này gọi là Methamphetamine, hay đơn giản hơn còn được người ta gọi là ma tuý đá.
Ngoài ra nếu nhìn kĩ xung quanh còn có trộn thêm nhiều loại bột màu sắc khác nhau, có thể là Mix nhiều loại chất kí.ch thích khác nhau nữa.
Lạc Văn Xuyên cột chặt túi, thả lại trên tay bảo tiêu, nhếch môi.
- Chà, lão già đó không đợi được, đã bắt đầu manh động rồi.
Tôi cá chắc để hạ uy tín của anh, lão đã cho người trà trộn vào đây để buôn bán chất kí.ch thích,thừa biết ở đất trời Tây này, buôn bán chất k.ích thích là điều tối kị ở các sòng bài, lão muốn lợi dụng điểm yếu của anh.
Diệp Lâm anh búng tay một cái, tia mắt hằn lên vẻ độc đoán.
- Lợi dụng ai cơ? Tôi á!!! Haha, nhìn cho rõ đi, tôi sẽ biến cái lợi thế của lão thành điểm yếu chết người.
Diệp Lâm Anh nhấc tay ngoắc lại bảo tiêu, lạnh lùng lên tiếng.
- Lôi một tên còn tỉnh táo trong số đó lại đây.
Bảo tiêu gật đầu, lập tức làm theo mệnh lệnh, lôi một tên ngoại quốc còn nửa tỉnh nửa mê dưới đất xềnh xệch đến trước mặt hắn.
Người đàn ông ngoại quốc mặt mày khá thảm, tên môi và mắt đều dập máu, vết bầm tụ dưới vành mắt còn sưng lên tím bầm, anh ta tuyệt vọng nhìn tử địa trước mắt, khóc không thành tiếng.
Diệp Lâm Anh gõ gõ ngón tay lên đùi, mở miệng.
- Mày biết nói tiếng trung mà nhỉ?
Kẻ trước mặt gật đầu lia lịa.
Hắn lại âm trầm cười, tiếp lời.
- Tên?
Người đàn ông cảm thấy mặt sưng phù đau đớn, mỗi lần mở miệng là lại đau đớn chết người.
Thấy tên trước mắt im lặng không nói, bảo tiêu không nói một lời liền đạp một cước lên bụng anh ta, lạnh lùng.
- Trả lời câu hỏi, trước khi tao cắt lưỡi của mày.
Người đàn ông run rẩy bò dậy từ nền đất, đáp lời.
- Tôi … tôi là Andrew.
Hắn vừa đáp xong người bảo tiêu bên cạnh liền nhếch môi mở một tệp hồ sơ trong tay, anh ta lật vài trang sách rồi dừng lại, dõng dạc đọc.
- Andrew Marville, quốc tịch Mỹ, mẹ là người Hồng Kông.
Mày là kẻ có tiền án buôn bán vũ khí cầm tay trái phép và bạo lực gia đình.
2 năm trở lại đây mày đã cùng đồng bọn làm ăn chui ở Mỹ sau đó là về làm ở Đình gia.
Trong mấy tháng này mày đã thực hiện nhiều tội được liệt vào loại nhẹ lẫn loại nặng.
Có thể sơ lược qua như :”cướp của, lợi dụng trẻ vị thành niên, xâm phạm chỗ ở bất hợp pháp,..” và lần gần đây nhất….
Buôn bán chất cấm trái phép nơi công cộng, chính là ở sòng bài của Diệp thiếu gia.
Mày có thể loạn ngôn trước toà án nhưng ở đây có đủ nhân chứng và chứng cứ để chứng minh rằng mày đã phạm tội.
Không chỉ có một mình mày, ở đây từng đứa đồng phạm của mày đều có một tệp hồ sơ giống như thế.
Bảo tiêu đọc xong liền đóng tệp hồ sơ lại, thẳng lưng đợi lệnh.
Diệp Lâm Anh nhếch môi, hắn rút một điếu thuốc và châm lửa, rít một hơi để khói tràn vào thanh quản.
Tên đàn ông ngã ngồi dưới đất.
Rõ ràng là khi được nhận vào làm ở Đình gia, họ đã nói sẽ bao che hết tội của hắn ta, rõ ràng là thế nên hắn ta mới phạm tội mà không kiêng dè bất kì điều gì, chấp luôn cả luật pháp.
Nhưng còn bây giờ thì sao, từng tội danh một mà hắn ta cố tình dìm xuống đều bị moi lên một cách không thể hiểu được.
Hắn đã bắt đầu sợ rồi, sợ phải vào tù cả đời, hay nặng hơn nữa chờ hắn chính là mức án tử hình.
Diệp Lâm anh nhìn khuôn mặt biến hoá khôn lường của gã đàn ông, lạnh mặt.
- Làm sao, trước khi phạm tội không nghĩ đến kết cục hôm nay à?
Lạc Văn Xuyên không lên tiếng, cậu chỉ nhìn chằm chằm gã đàn ông trước mắt, trong lòng đang suy tính cái gì đó.
Gã đàn ông vừa bò vừa lết đến trước mặt của hắn, bấu víu lấy ống quần của Diệp Lâm Anh.
Hắn trước đây ngạo nghễ bao nhiêu thì bây giờ bần hèn bấy nhiêu, cố hết sức để lấy lòng người trước mặt.
- Cầu… cầu xin anh.
Tôi cũng không muốn làm những việc này đâu.
Đúng vậy, đây là tôi bị bên Đình gia ép, hắn nói, hắn… hắn sẽ giết tôi….
Tôi sợ, sợ lắm, cầu xin anh.
Diệp Lâm Anh khom người, dùng cặp mắt băng lãnh chiếu thẳng vào con